Khi Tô Mạt vẫy tay chào tạm biệt Triệu Nhã Nam, thì thấy Triệu Nhã Nam lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào một chỗ mà nở nụ cười.
Tô Mạt dường như đoán được gì đó, nhìn theo ánh mắt cô ấy, thì thấy ở bãi tập bên cạnh dưới cây ngô đồng Pháp có một đoàn người, trong đó có một chàng trai rất đẹp trai.
Có thể làm cho Triệu Nhã Nam như thế này nhất định là rất đẹp trai, Tô Mạt và Triệu Nhã Nam làm bạn lâu như vậy, đương nhiên biết rõ Triệu Nhã Nam không háo sắc. Chỉ là hơi, ừm, vô cùng mê gái xinh và thích ngắm trai đẹp.
Triệu Nhã Nam vui sướng, hài lòng nói: “Vừa rồi lúc huấn luyện quân sự không thấy cậu ấy, mình còn cảm thấy kì quái. Nhìn cậu ấy đi hướng đó chắc là muốn ra ngoài cổng trường. Cậu ấy ở trọ ngoài trường!”
“Thế à? Cậu quen cậu ta à?”
“Cậu ta là Từ Ly Sanh lớp chúng ta đấy!” Triệu Nhã Nam nhìn chằm chằm vào Từ Ly Sanh không rời mắt, “Ai da, không nói nữa, mình muốn đi xem. Bố mình nói học sinh Thánh Đức cao trung muốn trọ ngoài trường phải có đất gần trường, hơn nữa không thể ở quá xa, rất có thể cậu ấy ở gần chỗ mình!”
Vừa dứt lời, Triệu Nhã Nam liền chạy đi, Tô Mạt lắc đầu nở nụ cười, nghĩ thầm: Thì ra cậu ta chính là người mà Triệu Nhã Nam khen đẹp trai, quả nhiên làm người ta yêu thích. Nếu cô vẫn mười lăm tuổi, thấy cậu ta chắc chắn sẽ rung động.
Tô Mạt cảm giác mình quá già so với mấy cọng cỏ non này rồi, bây giờ cô chỉ có một bề ngoài trẻ tuổi mà thôi. Hiện tại cô chỉ nghĩ bản thân cần phải nắm chắc cơ hội được trọng sinh này, phải sống thật tốt, cho nên sẽ không phí công để tâm mấy chuyện này.
Tô Mạt quay đầu nói với Lý Trăn Trăn: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Lần trước Tô Mạt và Triệu Nhã Nam đến Thánh Đức bởi vì không biết nội quy trường và không rõ đường, vì vậy không đi xem xung quanh, chỉ đi xem tòa nhà lớp học của lớp mười một có phong cách Châu Âu. Ngày hôm qua lúc tới trường học báo danh cũng chưa đi dạo một vòng nào. Lúc này Tô Mạt và Lý Trăn Trăn cũng không biết gì về Thánh Đức cao trung, các cô chỉ có thể thông qua biển báo giao thông ven đường để đi tìm vị trí nhà ăn.
Trên đường đi gặp không ít học sinh lớp lớn và học sinh mới, học sinh mới không mặc đồng phục, còn học sinh lớp lớn hơn thì đồng phục gọn gàng. Tô Mạt và Lý Trăn Trăn trên đường đều lễ phép chào hỏi các anh chị lớn hơn. Không có cách nào khác, Thánh Đức cao trung vô cùng để ý chuyện kính trọng người lớn, điểm này mỗi học sinh mới đều phải tuân thủ, trừ khi trong nhà có ô dù. Nếu không mà chạm mặt với một anh chị lớp lớn khó tính, sẽ bị chỉnh rất thảm.
Những thứ này đều là Lý Trăn Trăn nói cho Tô Mạt. Sau khi thân hơn một chút Tô Mạt mới biết Lý Trăn Trăn ngoại trừ yêu thích âm nhạc nước ngoài, còn rất thích tám chuyện. Sau khi hơi thân với Tô Mạt, cô ấy nói cho cô nghe mọi vấn đề mà cô ấy biết về Thánh Đức cao trung.
Trên thực tế, Tô Mạt còn phát hiện, Lý Trăn Trăn có rất nhiều chuyện để nói, ngoại trừ nói chuyện của mình còn có thể kéo cô thăm dò được tin tức để tám.
Từ bãi tập huấn luyện quân sự của lớp mười đến nhà ăn hơi xa, hai người đi chừng mười phút đồng hồ mới đến nhà ăn.
Nhà ăn của Thánh Đức cao trung chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa có ba tầng. Nhà ăn ở phía sau dãy lớp của lớp mười, bên cạnh là trung tâm thương mại trong trường. Nếu không nhầm thì trung tâm thương mại lớn như Walmart Tô Mạt đã từng thấy ở kiếp trước, câu lạc bộ và rạp chiếu phim cũng ở bên cạnh, Thánh Đức cao trung và sơ trung cách rạp chiếu phim một bức tường.
Nhà ăn Thánh Đức cao trung không giống nhau, tầng thứ nhất là thức ăn nhanh bình thường, học sinh bưng khay lấy thức ăn quẹt thẻ như bình thường, đồ ăn cũng không tệ, nhưng mà chúng đều được đặt trong những nồi lớn.
Tầng thứ hai – năm mươi nhân dân tệ, là kiểu tiệc đứng, thức ăn tầng hai khá phong phú, đồ ngọt, hoa quả, cơm Tây, cơm tàu, bánh ngọt, hải sản nướng, đồ uống lạnh... Đầy đủ mọi thứ.
Tầng thứ ba là nhà hàng Tây giá cao, bầu không khí lãng mạn, lắp đặt thiết bị xa hoa. Mỗi người vào tầng ba phải tiêu ít nhất hai trăm nhân dân tệ.
(*) 1 tệ= 3600 VNĐ
Ở thời điểm này năm mươi tệ hay hai trăm tệ đối với một học sinh mà nói là một chi tiêu rất lớn, đương nhiên, ở trong mắt kẻ có tiền thì vài trăm đô la cũng không thành vấn đề.
Tô Mạt đương nhiên không có ý định đi xem lầu ba. Cô đang nghĩ có nên lên tầng hai để mở mang tầm mắt không. Còn Lý Trăn Trăn tuy rằng gia thế không tệ nhưng cũng không phải kiểu tiêu tiền như nước. Các cô đứng ở cửa ra vào nhà ăn do dự trong chốc lát, Tô Mạt nói trước: “Chúng ta hôm nay ăn ở lầu một trước cái đã.” Ý của Tô Mạt là thử vị ở lầu một xem sao, dù sao lầu hai cũng không thể ăn mỗi ngày.
Nào biết được Lý Trăn Trăn cũng có cùng ý tưởng với cô, cô ấy rất dùng sức gật đầu, “Cũng đúng, hôm nay không chuẩn bị tốt. Hôm nào đó không ăn sáng, để bụng đến tầng hai ăn một bữa no nê!”
Tô Mạt thở ra một tiếng, nở nụ cười.
Hai người cùng nhau đi vào nhà ăn, người bên trong rất đông, nhưng mà do nhà ăn rất lớn, nên vẫn có rất nhiều chỗ trống.
Có rất nhiều ô đồ ăn, trên mỗi ô đều ghi tên món ăn, món cay Tứ Xuyên, đồ ăn Hồ Nam, đồ ăn Đông Bắc, món ăn Quảng Đông... Đồ ăn từ khắp mọi nơi đều có.
Tô Mạt không nhịn được suy nghĩ, nhiều sự lựa chọn thế này đúng là làm khó người ăn? Cô nhìn thấy nhiều loại đồ ăn thế này cũng phải đứng cân nhắc.
Lúc này Lý Trăn Trăn đã giúp cô quyết định, ăn món cay Tứ Xuyên.
“Mình không được ăn quá cay. Nhưng thật ra mình rất thích ăn cay, cảm giác rất thoải mái.”
Tô Mạt nhìn Lý Trăn Trăn lúc nghe cô ấy nói hai từ ‘thoải mái’ cô cảm thấy hơi mất tự nhiên, cảm giác hai chữ này không nên nói ra từ miệng một người trưởng thành. Tô Mạt nhìn Lý Trăn Trăn vẫn có cảm giác chị gái đang nhìn em mình.
Hai người xếp hàng mãi sau mới bưng chén đĩa quay người chuẩn bị tìm chỗ ngồi.
Ai biết lúc vừa quay người đã thấy nam sinh trèo tường đụng vào người cô trước đó, trong mắt Tô Mạt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi lại khôi phục lại sự bình tĩnh, làm như không thấy anh.
“A Tư, người kia vừa đến đây chắc chắn sẽ phải đi ăn cơm. Không có chuyện không đến nhà ăn, chúng ta nhất định có thể đã gặp cô ta.” Diệp Thiên Hoán đảo mắt bốn phía nói với Tạ Tư.
“Mình chả sao cả, là cậu muốn nhìn thấy cô ta, mình chỉ đến cho thêm náo nhiệt thôi.” Tạ Tư cà lơ phất phơ nói.
“A Tư, cậu không nghe mấy người kia nói à. Trông thế thôi nhưng mà là học sinh mới đấy, nói cái gì mà đẹp như tiên nữ, lại còn khí chất, trông thanh cao khó gần, không thì còn lâu mình mới hứng thú.”
“Nhìn cậu rơi liêm sỉ kìa, có thể đẹp đến đâu?” Tạ Tư phủ nhận.
“Ha ha, nghe nói cũng có lai lịch lớn, hình như là họ Tần, bố là Tần Văn Thanh.”
Tạ Tư nhíu lông mày, nghiêm túc, “Tần Văn Thanh... Đúng là lai lịch không vừa.”
“Có hứng thú đúng không? Mình biết ngay. Nếu không thì mình đã không rủ cậu đi cùng!” Diệp Thiên Hoán cao hứng nói.
Tạ Tư không trả lời, nhưng mà ánh mắt của anh cũng bắt đầu nhìn xung quanh nhà ăn.
Nhìn một hồi, Tạ Tư nói: “Con gái của Tần Văn Thanh là gì có chuyện ăn cơm ở tầng một, đúng là ngu ngốc!”
Diệp Thiên Hoán lúng túng sờ mũi, “Không chừng người ta là người có tiền ăn sơn hào hải vị đã quen, muốn nếm thử loại đồ ăn này.”
“Muốn đồ ăn thì cũng không ăn đồ ở nồi chung thế này.” Tạ Tư nói, “Đi thôi, lên tầng ba xem.”
Lúc hai người đang chuẩn bị rời đi, thì cũng là lúc Tô Mạt thấy được Tạ Tư, lại giả vờ làm như không biết anh, Tạ Tư cũng không chú ý tới cô.
Lúc hai người đi qua nhau, Lý Trăn Trăn hô lớn một câu, “Tạ Tư!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT