Edit + Beta: Vũ

----------------------------

Kỳ Ngôn không chắc liệu Dornier có tin những lời cậu nói hay không. Nếu tin thì tốt, còn không tin thì......

Kỳ Ngôn không thể tưởng tượng ra khoảnh khắc toàn bộ tinh cầu bị phá hủy sẽ như thế nào.

Sáng sớm hôm sau, Siya là người tới đưa thức ăn cho Kỳ Ngôn gồm hai ổ bánh mì nhỏ và một cốc nước.

"Đừng có nói mấy thứ khó hiểu đó nữa!" Siya trừng mắt nhìn Kỳ Ngôn: "Nếu anh còn tiếp tục nói mấy câu vớ vẩn đó nữa thì tôi sẽ giết anh đấy!"

Kỳ Ngôn yên lặng không nói gì, giống như thể lời đe dọa của cô phát huy tác dụng. Siya hài lòng liếc mắt nhìn Kỳ Ngôn rồi xoay người rời đi.

Kỳ Ngôn cực kỳ bất ngờ trước sự uy hiếp kỳ lạ và đột ngột của Siya, rốt cuộc Dornier có nói với Siya những gì bọn họ đã thảo luận không?

Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, Kỳ Ngôn nhàn nhạt thở dài, thật lâu sau mới ăn thức ăn mà Siya đưa tới.

Hình như bánh mì được làm từ các loại ngũ cốc khác nhau, rất cứng và không có độ mềm. Bánh mì cũng không giữ được nhiệt lâu cho lắm nhưng chúng lại giúp chống đói khá tốt. Kỳ Ngôn ăn hai mẩu bánh, uống hết một cốc nước lớn là đã no bụng lắm rồi.

Khoảng thời gian nhàn rỗi thong thả trôi qua, tất cả những gì Kỳ Ngôn có thể làm chính là nhìn về bầu trời xanh sau khi cát bụi bên ngoài bay tứ tung qua ô của sổ nhỏ kia và ngắm một hành tinh vô danh lờ mờ hiện ra hình dạng bán nguyệt.

Ngân hà mênh mông, vũ trụ rộng lớn. Có thể có những thiên hà khác ngoài toàn bộ tinh hệ nơi đây tồn tại các sinh vật đa dạng. Nhân loại lấy chủ tinh Shuta làm trung tâm, trên thực tế, bọn họ không hề hay biết rằng có lẽ còn nhiều người sinh sống ngoài kia đang rất cần sự giúp đỡ.

"Đây là sự bất công của số mệnh. Một số người sinh ra để được cưng chiều, trong khi những người khác thậm chí không có cái để ăn."

Đột nhiên âm thanh cha của cậu vang lên, người đàn ông đã vắt hết sức lực trong phòng thí nghiệm của chính phủ. Rõ ràng ông chỉ mới hơn 40 tuổi nhưng hai bên thái dương đã trắng bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt như sợi dây gai quấn lấy trái tim Kỳ Ngôn, chậm rãi siết chặt.

"Dù là cha con, tuy nhiên lúc ông ấy ra đi bản thân thậm chí còn chẳng được thấy mặt lần cuối nữa. Chính phủ có quyền hỏa táng người đã khuất mà không cần sự cho phép, vì vậy bọn chúng cũng có quyền ném đại đứa con của ông ấy vào một góc nào đó không ai hay biết."

Kỳ Ngôn thì thầm như đang tự giễu cợt chính mình, sau đó lắc đầu, xoay người nằm xuống đống cỏ khô.

Thế nhưng cậu không nhìn thấy bóng người chớp nhoáng ngoài cửa sổ.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, ngoại trừ những lúc cần đi ngoài thì hầu hết thời gian Kỳ Ngôn đều bị nhốt trong phòng làm bằng đất. Thỉnh thoảng cậu có thể nghe chút ít về tình hình đàm phán giữa Samod và chính phủ, tuy nhiên qua mấy ngày tiếp theo, tình hình sẽ lại thay đổi.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, chỗ cửa sổ căn phòng đất có vài đứa trẻ ngồi vây quanh trên mấy tảng đá, chăm chú lắng nghe giọng nói du dương và trong trẻo của Kỳ Ngôn lần lượt kể những câu chuyện mơ mộng không có thật.

"Quốc vương cảm thấy tên hiệp sĩ gầy gò này không có khả năng cứu công chúa, vì vậy ông đã ra lệnh rằng bất cứ ai có thể cứu công chúa trước người kỵ sĩ tí hon kiêu ngạo này, ông sẽ gả công chúa cho người đó. Nếu không ai có thể vượt qua vị hiệp sĩ nhỏ bé đây thì quốc vương không chỉ gả công chúa cho anh ta mà còn trao cả vương quốc rộng lớn và để người nọ lên ngôi vua."

"Điều kiện này quá mức hấp dẫn, tất cả kỵ sĩ đều nóng lòng muốn thử nhưng kỵ sĩ bé nhỏ lại thản nhiên tự đắc."

Kể đến đây bỗng có giọng nói trẻ con cắt ngang Kỳ Ngôn.

"Tại sao kỵ sĩ nhỏ không lo lắng chứ? Sẽ có rất nhiều người tới đoạt lấy công chúa của anh ta đó."

Kỳ Ngôn cười nói: "Bởi vì kỵ sĩ tí hon tuy có hơi nhỏ thật, trái lại anh ta có mưu kế của riêng mình."

"Là mưu kế gì thế?"

"Những kỵ sĩ cao lớn đó đã đến lâu đài của ma long, cơ mà đều bị đánh bại bởi sức mạnh tàn bạo của con ma long kia. Hết người này đến người khác, tre già rồi lại măng mọc nhưng vẫn không ai trong số họ vượt qua được tuyến phòng vệ của ma long. Cuối cùng, chàng kỵ sĩ tí hon xuất phát, anh dùng kỹ năng mạnh mẽ và dáng người nhỏ bé thành công đánh bại con rồng, tiến vào lâu đài, tìm thấy công chúa và đánh thức nàng bằng một nụ hôn."

"Oa ——"

"Thật là lợi hại mà."

"Em muốn trở thành kỵ sĩ tí hon đó!"

Bọn nhỏ đều phát ra cảm thán, sau đó là những nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt của chúng.

"Anh Kỳ Ngôn, ngày mai chúng ta sẽ kể chuyện gì thế ạ?" Một đứa bé theo thói quen tới hỏi.

Kỳ Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là ngày mai chúng ta kể chuyện ba chú lợn con nhé?"

"Được đó, được đó!"

Đám trẻ nhảy nhót reo hò, sau đó lần lượt ngoan ngoãn chào tạm biệt Kỳ Ngôn, lưu luyến rời đi.

Cậu không biết chuyện thế này bắt đầu từ khi nào, tuy vậy Kỳ Ngôn đã thiếp lập được một mối quan hệ hòa hảo cùng bọn trẻ. Mỗi đêm kể một câu chuyện là việc cần thiết, Kỳ Ngôn thỉnh thoảng sẽ cung cấp cho chúng một số kiến thức, hầu hết đều là cách để sinh tồn trong tự nhiên.

Dù thế nào đi chăng nữa, Kỳ Ngôn hy vọng rằng bọn chúng có thể vận dụng được lượng kiến thức này khi gặp thời điểm khốn khó. Tất nhiên, đời này đám nhỏ tốt nhất không nên có khoảnh khắc như vậy.

Kết quả của việc hòa thuận cùng sấp nhỏ chính là nhận thêm một lời cảnh cáo nữa.



"Tôi khuyên anh đừng có đi lừa trẻ con nữa! Mục đích của đám người chủ tinh Shuta thật hung ác, ngay cả đứa nhỏ cũng không tha!"

Siya đánh đổ thức ăn của Kỳ Ngôn, Kỳ Ngôn nhìn nước chảy xuống bùn đất, trong lòng nhất thời nổi giận.

"Cô làm như vậy thật sự quá đáng rồi! Đây là nguồn nước cực kỳ hiếm có đó! Biết đâu nuôi sống được hai đứa nhỏ thì sao! Cho dù cô không muốn cho tôi uống cũng không nên đổ nó đi chứ! Tôi chưa bao giờ nói chủ tinh Shuta tốt đẹp đến mức nào, nhưng xem ra bây giờ cô không khác gì đám người trong chính phủ đó đâu! Tuy bọn họ đang tạo ra vô số cạm bẫy ở sau lưng, song cô lại là tên đao phủ đồ sát hy vọng đấy!"

Siya bị lời nói này làm cho sửng sốt, dường như cô chưa từng nghĩ tới người từng bị bóp nghẹt thở kia lại đột nhiên đứng ra phản bác cô, hơn nữa mấy câu cậu vừa nói ra khiến cô khó chịu!

"Tao sẽ giết mày!" Siya tức giận đến mức cả người run lên, nói xong lập tức rút súng laser bên hông ra.

"Đủ rồi ——"

Đột nhiên, bàn tay đang cầm súng của Siya bị nắm lấy và nhanh chóng đảo sang hướng khác.

Kỳ Ngôn cùng Siya đồng thời nhìn sang thì thấy Dornier khẽ cau mày.

"Dornier!" Trong mắt Siya lóe lên một tia sáng; "Người này dám sỉ nhục em!"

Đối với hành vi cáo trạng của ác nhân Siya, Kỳ Ngôn cũng không phản bác mà chỉ trầm mặc trông về phía Dornier.

Dornier nhìn Kỳ Ngôn rồi liếc sang cốc nước bị đánh đổ trên mặt đất, giữa mày y cau lại thật sâu.

"Siya, nước là do em làm đổ đúng không?"

Siya sửng sốt, sắc mặt tái nhợt: "Dornier, em......"

"Có phải em làm đổ nước hay không?"

"...... Là em."

Dornier thở ra một hơi: "Tự mình đi lãnh phạt đi. Em ắt hẳn phải biết hình phạt cho việc lãng phí đồ ăn, nước uống là gì đúng chứ?"

Siya cắn môi, nước mắt lưng tròng. Cô hung tợn trừng mắt nhìn Kỳ Ngôn một cái, sau đó chạy đi không quay đầu.

Trong nội tâm Kỳ Ngôn thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cái tên Dornier này trông thế mà cũng chẳng kiêu ngạo và vô lý như ai kia.

"Cậu..." Dornier đột nhiên nói; "Cậu có biết những tên sỉ nhục chúng tôi phải nhận hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?"

Kỳ Ngôn dừng một chút rồi ngồi xổm xuống, cậu dựng thẳng cái cốc, bên trong vẫn còn sót lại một ít nước: "Dù đất có làm ẩm bao nhiêu cũng sẽ không nảy mầm được."

Dornier trông thoáng qua hoàng thổ (*) ẩm ướt. Trong người cảm thấy bực bội vô cùng, một lúc lâu sau y mới xoay người, nặng nề bước chân mà rời đi.

(*) Hoàng thổ: là một dạng trầm tích chứa các hạt khoáng chất mịn hơn cát nhưng thô hơn bụi hoặc đất sét, được lắng đọng bởi gió. Chứa

[ Độ hảo cảm của nam chính đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 30]

___end chương 16___

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play