Edit + Beta: Vũ
----------------------------
Kỳ Ngôn không chắc liệu Dornier có tin những lời cậu nói hay không. Nếu tin thì tốt, còn không tin thì......
Kỳ Ngôn không thể tưởng tượng ra khoảnh khắc toàn bộ tinh cầu bị phá hủy sẽ như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Siya là người tới đưa thức ăn cho Kỳ Ngôn gồm hai ổ bánh mì nhỏ và một cốc nước.
"Đừng có nói mấy thứ khó hiểu đó nữa!" Siya trừng mắt nhìn Kỳ Ngôn: "Nếu anh còn tiếp tục nói mấy câu vớ vẩn đó nữa thì tôi sẽ giết anh đấy!"
Kỳ Ngôn yên lặng không nói gì, giống như thể lời đe dọa của cô phát huy tác dụng. Siya hài lòng liếc mắt nhìn Kỳ Ngôn rồi xoay người rời đi.
Kỳ Ngôn cực kỳ bất ngờ trước sự uy hiếp kỳ lạ và đột ngột của Siya, rốt cuộc Dornier có nói với Siya những gì bọn họ đã thảo luận không?
Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, Kỳ Ngôn nhàn nhạt thở dài, thật lâu sau mới ăn thức ăn mà Siya đưa tới.
Hình như bánh mì được làm từ các loại ngũ cốc khác nhau, rất cứng và không có độ mềm. Bánh mì cũng không giữ được nhiệt lâu cho lắm nhưng chúng lại giúp chống đói khá tốt. Kỳ Ngôn ăn hai mẩu bánh, uống hết một cốc nước lớn là đã no bụng lắm rồi.
Khoảng thời gian nhàn rỗi thong thả trôi qua, tất cả những gì Kỳ Ngôn có thể làm chính là nhìn về bầu trời xanh sau khi cát bụi bên ngoài bay tứ tung qua ô của sổ nhỏ kia và ngắm một hành tinh vô danh lờ mờ hiện ra hình dạng bán nguyệt.
Ngân hà mênh mông, vũ trụ rộng lớn. Có thể có những thiên hà khác ngoài toàn bộ tinh hệ nơi đây tồn tại các sinh vật đa dạng. Nhân loại lấy chủ tinh Shuta làm trung tâm, trên thực tế, bọn họ không hề hay biết rằng có lẽ còn nhiều người sinh sống ngoài kia đang rất cần sự giúp đỡ.
"Đây là sự bất công của số mệnh. Một số người sinh ra để được cưng chiều, trong khi những người khác thậm chí không có cái để ăn."
Đột nhiên âm thanh cha của cậu vang lên, người đàn ông đã vắt hết sức lực trong phòng thí nghiệm của chính phủ. Rõ ràng ông chỉ mới hơn 40 tuổi nhưng hai bên thái dương đã trắng bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt như sợi dây gai quấn lấy trái tim Kỳ Ngôn, chậm rãi siết chặt.
"Dù là cha con, tuy nhiên lúc ông ấy ra đi bản thân thậm chí còn chẳng được thấy mặt lần cuối nữa. Chính phủ có quyền hỏa táng người đã khuất mà không cần sự cho phép, vì vậy bọn chúng cũng có quyền ném đại đứa con của ông ấy vào một góc nào đó không ai hay biết."
Kỳ Ngôn thì thầm như đang tự giễu cợt chính mình, sau đó lắc đầu, xoay người nằm xuống đống cỏ khô.
Thế nhưng cậu không nhìn thấy bóng người chớp nhoáng ngoài cửa sổ.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, ngoại trừ những lúc cần đi ngoài thì hầu hết thời gian Kỳ Ngôn đều bị nhốt trong phòng làm bằng đất. Thỉnh thoảng cậu có thể nghe chút ít về tình hình đàm phán giữa Samod và chính phủ, tuy nhiên qua mấy ngày tiếp theo, tình hình sẽ lại thay đổi.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, chỗ cửa sổ căn phòng đất có vài đứa trẻ ngồi vây quanh trên mấy tảng đá, chăm chú lắng nghe giọng nói du dương và trong trẻo của Kỳ Ngôn lần lượt kể những câu chuyện mơ mộng không có thật.
"Quốc vương cảm thấy tên hiệp sĩ gầy gò này không có khả năng cứu công chúa, vì vậy ông đã ra lệnh rằng bất cứ ai có thể cứu công chúa trước người kỵ sĩ tí hon kiêu ngạo này, ông sẽ gả công chúa cho người đó. Nếu không ai có thể vượt qua vị hiệp sĩ nhỏ bé đây thì quốc vương không chỉ gả công chúa cho anh ta mà còn trao cả vương quốc rộng lớn và để người nọ lên ngôi vua."
"Điều kiện này quá mức hấp dẫn, tất cả kỵ sĩ đều nóng lòng muốn thử nhưng kỵ sĩ bé nhỏ lại thản nhiên tự đắc."
Kể đến đây bỗng có giọng nói trẻ con cắt ngang Kỳ Ngôn.
"Tại sao kỵ sĩ nhỏ không lo lắng chứ? Sẽ có rất nhiều người tới đoạt lấy công chúa của anh ta đó."
Kỳ Ngôn cười nói: "Bởi vì kỵ sĩ tí hon tuy có hơi nhỏ thật, trái lại anh ta có mưu kế của riêng mình."
"Là mưu kế gì thế?"
"Những kỵ sĩ cao lớn đó đã đến lâu đài của ma long, cơ mà đều bị đánh bại bởi sức mạnh tàn bạo của con ma long kia. Hết người này đến người khác, tre già rồi lại măng mọc nhưng vẫn không ai trong số họ vượt qua được tuyến phòng vệ của ma long. Cuối cùng, chàng kỵ sĩ tí hon xuất phát, anh dùng kỹ năng mạnh mẽ và dáng người nhỏ bé thành công đánh bại con rồng, tiến vào lâu đài, tìm thấy công chúa và đánh thức nàng bằng một nụ hôn."
"Oa ——"
"Thật là lợi hại mà."
"Em muốn trở thành kỵ sĩ tí hon đó!"
Bọn nhỏ đều phát ra cảm thán, sau đó là những nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt của chúng.
"Anh Kỳ Ngôn, ngày mai chúng ta sẽ kể chuyện gì thế ạ?" Một đứa bé theo thói quen tới hỏi.
Kỳ Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là ngày mai chúng ta kể chuyện ba chú lợn con nhé?"
"Được đó, được đó!"
Đám trẻ nhảy nhót reo hò, sau đó lần lượt ngoan ngoãn chào tạm biệt Kỳ Ngôn, lưu luyến rời đi.
Cậu không biết chuyện thế này bắt đầu từ khi nào, tuy vậy Kỳ Ngôn đã thiếp lập được một mối quan hệ hòa hảo cùng bọn trẻ. Mỗi đêm kể một câu chuyện là việc cần thiết, Kỳ Ngôn thỉnh thoảng sẽ cung cấp cho chúng một số kiến thức, hầu hết đều là cách để sinh tồn trong tự nhiên.
Dù thế nào đi chăng nữa, Kỳ Ngôn hy vọng rằng bọn chúng có thể vận dụng được lượng kiến thức này khi gặp thời điểm khốn khó. Tất nhiên, đời này đám nhỏ tốt nhất không nên có khoảnh khắc như vậy.
Kết quả của việc hòa thuận cùng sấp nhỏ chính là nhận thêm một lời cảnh cáo nữa.