Edit + Beta: Vũ
-------------------------------
Chậm rãi đưa tay ra để nhận củ khoai lang nướng ấm áp kia, hốc mắt Kỳ Ngôn có chút chua xót.
"Có phải anh ấy chưa từng thấy khoai lang nướng không......" Bé gái tên Nana thì thầm với cô bé lớn tuổi hơn ở bên cạnh: "Chị nhìn anh trai đó kìa, anh ấy sắp khóc rồi......"
"...... Có lẽ thế, ngay cả khoai lang nướng còn chưa từng nhìn thấy, thật là đáng thương."
Nghe lời hồn nhiên của hai đứa nhỏ, Kỳ Ngôn nín khóc mỉm cười.
"Cảm ơn các em, anh rất thích khoai lang nướng." Vừa nói Kỳ Ngôn vừa bẻ khoai lang nướng ra chia làm ba phần: "Nhưng củ khoai này to quá anh ăn không hết, cho nên ba người chúng ta cùng chia nhau để tránh lãng phí."
Ánh mắt hai cô bé sáng lên, vội vàng cầm lấy. Có thể thấy hai bé đã thèm muốn món khoai lang nướng này suốt cả chặng đường, nhưng các bé không trốn đi ăn vụng một mình, mà chân thành đưa cho Kỳ Ngôn.
Củ khoai lang nướng cũng không lớn lắm, chia làm ba phần lại càng nhỏ, hai cô bé miễn cưỡng lắm chỉ đủ chắc bụng. Kỳ Ngôn càng không cần phải nói, còn không đủ nhét kẽ răng.
Hai cô bé ăn uống rất vui vẻ, vừa ăn vừa cười nói và tán gẫu cùng Kỳ Ngôn.
"Anh trai Dornier mang về cực kì nhiều đồ ăn ngon, anh cũng được anh trai Dornier mang về luôn sao?" Đôi mắt Nana sáng ngời dừng trên người Kỳ Ngôn, ánh trăng chiếu vào càng làm các bé có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của Kỳ Ngôn.
—— Anh trai này trông ngon ghê á, anh Dornier trông hơi sung sức nhưng anh trai này lại nhìn khá trầm lắng.
Câu hỏi của Nana khiến Kỳ Ngôn sửng sốt một chút, sau đó anh rất tự nhiên mà nói: "Đúng vậy."
"Vậy tại sao anh không cùng chúng em ra ngoài khiêu vũ thế?" Nana lại hỏi.
Kỳ Ngôn mím môi cười cười, thay vì trả lời câu hỏi này cậu lập tức chuyển chủ đề khác: "Các em tên gì thế?"
"Em tên Martha, còn em ấy là Nana." Martha là cô bé lớn tuổi hơn chút, cô bé lặng lẽ ăn khoai lang, lúc nghe thấy câu hỏi của Kỳ Ngôn thì nheo mắt trả lời.
"Chào các em, anh tên Kỳ Ngôn." Kỳ Ngôn tự giới thiệu: "Tên của Martha và Nana nghe rất hay đó."
Hai bé gái được khen thì có chút đỏ mặt. Trong lúc Nana thẹn thùng, cô bé cũng mở lòng với Kỳ Ngôn, bắt đầu nói không ngừng. Mặc dù cô bé nói chuyện không trôi chảy lắm nhưng cô bé vẫn ba la bô lô không ngớt.
"Chị Siya có nói không cho chúng em tới tìm anh...... Chỉ là vừa rồi em thấy không có ai tới bưng đồ ăn cho anh. Trễ thế này, anh sẽ chết đói mất......" Nana nghiêm túc nói: "Có phải anh đang cãi nhau với mọi người và chị Siya không?"
Kỳ Ngôn ra vẻ nghiêm túc tự hỏi, rồi nói: "Không có đâu, chẳng qua anh có hơi sợ lạnh, cho nên không dám ra ngoài vào ban đêm."
"Ra là anh sợ lạnh à." Martha gật gật đầu: "Buổi tối ở Chekris đúng là cực kỳ lạnh, vậy thì anh không cần ra ngoài đâu. Về sau mỗi buổi tối, em với Nana sẽ mang đồ ăn cho anh được không?"
[ Truyện chỉ có tại Wattpad và WordPress nhà Ý Vị Nhân Sinh. WordPress sẽ đăng trước Wattpad vài chương (●≧ω≦)9 ]
Kỳ Ngôn cười híp mắt: "Đương nhiên là được. Nhưng mỗi lần các em tới đây, hai em nhớ phải có sự cho phép của Dornier đấy. Dù sao đi nữa đồ ăn rất quý giá, một số thứ có thể ăn, còn một số thứ thì không."
Hai cô bé lắng nghe Kỳ Ngôn ôn nhu nói, trịnh trọng gật đầu và trò chuyện cùng Kỳ Ngôn rất lâu, phần lớn là bọn trẻ nói, Kỳ Ngôn nghe.
Một giọng nói gọi hai cô bé từ xa truyền đến, hai đứa trẻ tạm biệt Kỳ Ngôn rồi chạy đi.
Căn phòng bằng đất khôi phục vẻ yên tĩnh, Kỳ Ngôn nhìn ngoài cửa sổ một hồi lâu, mới từ từ thở dài.
Bóng đêm hiu quạnh nhưng cực quang tuyệt đẹp; lửa trại soi sáng vẻ hân hoan trên đôi má mỗi người, mọi người cùng nhảy múa bên ánh lửa rực rỡ.
Kỳ Ngôn chưa bao giờ dám tưởng tượng rằng trên một hành tinh như vậy, vẫn có nhân gian cực lạc.
"Ăn tối chưa?"
Một giọng nói lười biếng đột ngột truyền từ ngoài cửa đến. Kỳ Ngôn sửng sốt, cậu nhìn sang thì thấy đó là Dornier đang cầm một cái cốc gỗ!
Cốc gỗ rất lớn, bên trong vẫn còn thoang thoảng mùi rượu —— là vị của rượu Rum.
Sau khi ngây người, Kỳ Ngôn mới nhớ lời y nói, nhìn dáng vẻ y không có ý định truy cứu, rõ ràng là y đã biết hoặc ngầm đồng ý để Martha với Nana đến đưa đồ ăn cho mình.
Kỳ Ngôn gật đầu: "Ừ, ăn rồi."