Edit - beta: Tiểu Cố

__________________________

Đế Đô năm 265, Võ Lâm Minh và Ma giáo xảy ra một trận chiến ác liệt, kết cục là song phương rút lui.

Nguyên nhân rút lui là gì ngoại trừ những người có mặt ngày đó thì không ai biết.

Sau đó Võ Lâm Minh và Ma giáo coi nhau như không khí, không còn đối địch, cũng cắt đứt con đường giao lưu duy nhất giữa hai bên.

Lại thêm nửa năm nữa, Võ Lâm Minh tuyên bố giải tán, minh chủ Tây Chiêu quy ẩn, khiến cho biết bao cô gái ngưỡng mộ hắn phải tan nát cõi lòng.

Ma giáo cũng bắt đầu từng bước thanh lý môn hộ, không truyền thụ võ nghệ nữa mà yên ổn làm thương gia, sản nghiệp trải rộng khắp nơi...

Rất nhiều người đang tò mò, cuộc chiến năm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Đế Đô năm 257, trong lúc Lãnh tướng quân bảo vệ biên cương bị kẻ gian đâm sau lưng, thần y treo mệnh ba ngày sau đó bỏ mình.

Địa vị của Lãnh gia ở Đế Đô lập tức suy giảm, những kẻ nịnh bợ trước kia đến giờ đều ôm tâm lí xem xiếc, chờ coi Lãnh đại tiểu thư một thân một mình chống đỡ gia nghiệp lớn như vậy kiểu gì.

Công tử nhà Thừa tướng muốn cưới Lãnh tiểu thư làm vợ, tiếc rằng Thừa tướng lấy cái chết uy hiếp. Công tử không thuyết phục được lão nhân chỉ đành thỏa hiệp cưới con gái một vị tướng quân khác làm vợ để thể hiện việc cắt đứt rõ ràng với Lãnh tiểu thư. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]

Ngày thành thân ấy, nghe nói Lãnh tiểu thư phát điên trong phủ Tướng quân, mắng công tử nhà Thừa tướng là tên cặn bã xấu xa.

Sau đó, hoàng thượng muốn nạp Lãnh tiểu thư làm phi, Lãnh tiểu thư viện cớ không làm thiếp của đế vương để từ chối, quay đi lại đồng ý sự theo đuổi của Vương gia, gả cho Vương gia làm vợ, trở thành Vương phi của Vương phủ...

Vốn là lúc cả nước cùng vui, kết quả ngay ngày tân hôn đó, Vương gia chết thảm trong phòng của một kỹ nữ thanh lâu nào đó.

Trong lúc nhất thời, Lãnh tiểu thư thành quả phụ người người tránh né, vô cùng thê thảm.

Một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến cho không ai được đẹp mặt, từng chuyện từng chuyện, trở tay không kịp. Theo câu chuyện cười lúc cơm no rượu say của bách tính miêu tả, cũng khó cho những kẻ thân phận tôn quý phải "diễn" tuồng này.

Đế Đô năm 268, ở Ngự hoa viên, Quý phi bắt gặp Lãnh Vương phi lấy thân phận con dâu vào cung chúc thọ Thái hậu đang "quấn quít vui vẻ" cùng Hoàng thượng, loại chuyện loạn luân này lập tức khiến hậu cung kinh sợ.

Nhưng Lãnh Vương phi vốn nên bị ngâm lồng heo vì tội không tuân nữ tắc lại nhờ sự bảo vệ hết lòng của Hoàng thượng mà ngồi lên vị trí Tiệp dư trong hậu cung.

Nghe đồn ả kiêu ngạo ương ngạnh, tàn nhẫn lắm mưu, nhiều lần hãm hại tần phi có thai trong cung, thậm chí tùy ý xử tử thái giám và tỳ nữ. Hoàng hậu không còn cách nào đành phải giao cho Thái hậu. Thái hậu vốn chán ghét ả ta vô cùng, sau nhiều lần khuyên bảo Hoàng thượng đã khiến Hoàng thượng đối với ả cũng có mấy phần mất kiên nhẫn, tất cả vinh sủng từng ban cũng giảm rất nhiều.

Thế nhưng Lãnh Tiệp dư cực kỳ thông minh, sau nhiều lần 'ôn chuyện' đã mau chóng lấy lại sủng ái, từ Lãnh Tiệp dư biến thành Diên Phi, từ Diên Phi thăng lên Diên Quý phi, cuối cùng sau bao tính toán khôn khéo ả đã sinh cho Hoàng thượng một hoàng tử, gần như thay địa vị của Hoàng hậu không con.

Ngày ấy, khóe miệng ả cười nhạt, trong lòng vui sướng không gì sánh được.

Cho dù trải qua đau khổ thì sao? Nếu ông trời cho ả trọng sinh xuyên qua đã nói lên rằng ả mới là chúa tể của thế giới này!

Ngày đại điển phong hậu đó, hoàng thượng bị ám toán chết trên long ỷ.

Lãnh Đại Diên mặc phượng bào lộng lẫy, không thể tin nổi nhìn Hoàng thượng chết không nhắm mắt.

... Ả cố gắng cùng phấn đấu cả đời, vào giờ khắc này, toàn bộ tan thành mây khói! [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]

Tại sao lại như vậy... Ả đã làm sai điều gì? Ả chỉ muốn một tình yêu thuộc về mình thôi mà!

Không phải! Ả vẫn còn lợi thế! Ả còn có hoàng tử... Hoàng thượng chưa lập thái tử, hậu phi có hoàng tử đều có thể trở thành Thái hậu...

Quả nhiên, người thắng cuối cùng vẫn là Lãnh Đại Diên ả.

Thế nhưng, không như mong muốn.

Khi bị hạ chỉ đưa vào hoàng lăng, Lãnh Đại Diên đập đồ đạc như điên vậy, ả dùng cái chết ép bức, muốn gặp tân đế.

Lãnh Đại Diên không rõ, đến cùng là hoàng tử của ai đăng cơ lại muốn đối xử với ả như vậy? Cho dù con trai của mình không phải tân đế, cũng là Vương gia! Mẹ của Vương gia cũng là Thái phi, sao phải vào Hoàng Lăng?

Khi nhìn thấy người kia, ả ngẩn người tại chỗ.

"Tuy ta không hề muốn gặp ngươi, thế nhưng, trước khi ngươi chết, để cho ngươi hiểu rõ một chút cũng tốt."

Nam nhân kia mặc long bào, khóe miệng mang theo độ cong ôn hòa vô cùng.

Lãnh Đại Diên nhìn hắn, chết trân chỉ vào hắn, cả người run rẩy như động kinh.

"Quên chưa nói, dẫu gì ta cũng là huyết mạch hoàng thất, lần này hồi triều lên ngôi chẳng qua là thuận theo ý của Thái hậu lão nhân gia."

"... Ngươi rõ ràng chính là Bạch Hổ của ma giáo..."

"Đúng vậy, ai bảo không phải đâu."

Bạch Hổ rời đi Ma giáo vẫn vậy, bây giờ mặc long bào, thở dài lắc đầu.

"Ta càng thích làm 'Bạch Hổ' hơn, tiếc rằng ngươi cho ta lí do để trở về làm hoàng thượng..." Dừng một chút, thanh âm của hắn mặc dù mềm mại nhưng lại lạnh lẽo thấu xương: "Nếu trẫm đã là hoàng thượng, ngươi chắc chắn phải chết."

"... Ta van ngươi!" Lãnh Đại Diên quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng: "Nể tình ta sinh cho tiên đế một hoàng tử, bỏ qua cho ta đi. Cho dù ngươi sắp xếp ta ở trong một biệt viện, cả đời không có ai đến thăm cũng được... Van ngươi, thực sự van ngươi..."

Bạch Hổ lạnh nhạt nhìn Lãnh Đại Diên đáng thương quỳ trên mặt đất, ánh mắt lóe qua sự trào phúng.

"Năm năm rồi." Giọng hắn nhàn nhạt: "Ngươi còn nhớ rõ năm năm trước không? Ngươi tự cho là đúng, phách lối ngạo mạn, nghĩ rằng nhất định sẽ nắm được tiền nhiệm minh chủ võ lâm Tây Chiêu, câu dẫn hoàng huynh thay ngươi phái binh bao vây diệt trừ Ma giáo, giết vô số đệ tử giáo ta..."

Bạch Hổ nhắm mắt, tựa như là không muốn nhớ lại nhưng vẫn kiên trì nói: "Ngươi âm hiểm độc ác, ám toán đả thương người, giết hộ pháp Chu Tước của giáo ta―― Tiểu Ngôn khác nào đệ đệ ruột của ta! Tất cả những điều này, ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"

Lãnh Đại Diên ngớ người, chuyện từ năm năm trước ả đã không còn coi là chuyện quan trọng từ lâu rồi... [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]

"Ngươi cho rằng năm năm này là ai khiến ngươi sống thê thảm đến thế?" Bạch Hổ khẽ cười: "Lãnh tướng quân là do Huyền Vũ giết chết; công tử nhà Thừa tướng là do trẫm góp lời không cho phép cưới ngươi; độc do Thanh Long mới nghiên cứu ra vừa vặn thử trên người Vương gia; Hoàng thượng là do Huyết Sát trẫm cố ý đưa vào giết chết..."



"Không phải, đừng nói nữa..." Lãnh Đại Diên dại ra, cả người trở nên điên cuồng: "Ngươi đừng nói nữa! Không phải lỗi của ta, không phải lỗi của ta... Chu Tước gì đó không phải do ta giết! Ngươi đi đi! Đi đi!"

Trong mắt Bạch Hổ xẹt qua sự vui vẻ yên lòng, hắn không thèm nhìn Lãnh Đại Diên nữa, quay người rời khỏi Chỉ La Cung đã từng vàng son lộng lẫy này.

"Diên Quý phi của Tiên đế điên rồi, phái người đưa ả vào Hoàng Lăng, trông lăng cho hoàng huynh mất sớm của trẫm!"

"Dạ."

...

Trong hoàng cung trời vẫn xanh thẳm như trước, tựa như không bị ảnh hưởng bởi chuyện thay đổi Hoàng thượng vậy.

Ngồi trên kiệu liễn, Bạch Hổ khẽ thở dài.

Đã từng vì điều gì mà rời khỏi hoàng cung, nay lại vì đâu mà trở về.

Quanh đi quẩn lại, hắn vẫn... về rồi.

-

Non xanh nước biếc, nhà nhỏ bằng trúc. Trên cỏ mọc hoa dại đủ sắc, cùng với đó là tiếng nước vỗ vào trên đá khiến cho nơi nhà trúc nhỏ thanh tịnh trong núi này có thêm chút ấm áp khác thường.

Tây Chiêu mặc bạch y ngồi trên ghế gỗ, mắt khép hờ, lẳng lặng chờ kết quả trong nhà.

Sau một lúc lâu, Thanh Long từ bên trong đi ra.

"Nó khôi phục rất tốt, thế nhưng muốn tỉnh lại còn cần một chút thời gian."

Tây Chiêu thở phào cực nhẹ, hắn nhìn Thanh Long, trịnh trọng nói: "Cảm ơn."

"Không cần, ta cũng vì Tiểu Ngôn thôi." Thanh Long lấy một phương thuốc từ trong tay áo ra: "Đây là phương thuốc nấu nước tắm, buổi trưa mỗi ngày ngươi tắm cho nó một lần, mười ngày nữa ta sẽ quay lại." [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]

Tây Chiêu nhận phương thuốc, đáp: "Ừ."

Hai người lạnh nhạt ở cùng nhau hiển nhiên không có chủ đề gì để nói.

Thanh Long đi ra cửa, được hai bước mới như nhớ ra cái gì, dừng chân, nói: "Nếu nó tỉnh lại, mong ngươi dùng bồ câu đưa tin cho bọn Huyết Sát."

Tây Chiêu đáp: "Tất nhiên."

Thanh Long yên tâm rời đi, Tây Chiêu nhìn theo hắn đi xa mới quay vào trong nhà trúc. Người nằm trên giường, chính là Kỳ Ngôn mặc áo trong màu trắng.

Tây Chiêu ngồi bên giường, vuốt nhẹ gò má tái nhợt của cậu, ánh mắt say đắm dán trên mặt Kỳ Ngôn lộ ra chút dịu dàng.

――Năm năm rồi, mạch đập vẫn còn, thế nhưng lại không hề tỉnh lần nào. Lần này, cuối cùng cũng chịu dậy rồi.

"Năm năm rồi, ngủ đủ rồi chứ."

"Mau tỉnh lại đi, ta còn có lời chưa nói với ngươi."

――Còn một câu 'Ta thương ngươi trọn đời', ngươi vẫn chưa được nghe.

Tây Chiêu thở dài, cầm lấy phương thuốc, đứng dậy đến bên bàn chép lại một bản, dùng bồ câu đưa tin cho ám vệ ở bên ngoài của hắn.

Tây Chiêu không nhìn thấy, sau khi hắn đứng dậy, lông mi của người nằm trên giường khẽ run, ngón tay hơi gập.

Ừm, sắp tỉnh rồi.

...

[Khi nam chính minh chủ lạnh nhạt bị bẻ cong ngoại truyện hoàn]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play