Edit - beta: Tiểu Cố
__________________________
Trong Thanh Trúc Lâm, nhà nhỏ thanh lịch tao nhã, bốn phía bao quanh bởi hàng rào gỗ và lan can, dây thường xuân quấn khắp nơi. Xa xa nhìn chỉ là một phòng nhỏ khác lạ, nhìn gần lại bỗng cảm thấy âm u đáng sợ bất thường.
Kỳ Ngôn mặc đồ đỏ ngồi trong khung cảnh xanh đậm này trông rất lạc lõng, dáng vẻ mất mát ngồi trên ghế trúc, Kỳ Ngôn cảm thấy mình không khác gì cải thìa nhỏ đáng thương.
"Ta đã nói rồi, Ngôn ca bị giam ở Thanh Trúc Lâm chắc chắn sẽ tạo ra cảm giác hài hước vô cùng." Huyền Vũ băng qua hàng rào, ghé vào trên cửa sổ phòng trúc trêu Kỳ Ngôn.
Thấy dáng vẻ hả hê của hắn, Kỳ Ngôn trừng lại: "Ngươi đi đi! Giáo chủ nói rồi, không cho phép bất cứ ai tới thăm ta!"
"Ấy? Ngươi giận thật đấy à." Huyền Vũ nói: "Giáo chủ chỉ là do đang bực nên mới lỡ lời, đợi hết giận rồi nhất định sẽ thả Ngôn ca ra."
"Hắn thả thì ta phải ra à!" Kỳ Ngôn cứng miệng: "Ta lại càng không muốn ra đấy!" [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Huyền Vũ liếc xéo: "Ngươi đây có khác gì tự chống đối mình."
"Ngươi mau đi cho khuất mắt ta! Nơi này không chào đón ngươi!" Kỳ Ngôn quát lên, sau đó sập cửa sổ vào.
Huyền Vũ ở ngoài cửa sờ sờ chóp mũi bị va ửng đỏ, lặng yên xoay người rời đi.
Tuy thân trong tuyệt cảnh nhưng Kỳ Ngôn cũng không thể tự nản trước được. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định sống qua ba tháng này đã.
Cũng không biết trong ba tháng này bên ngoài sẽ xảy ra chuyện gì, Tây Chiêu có thể nghĩ thông hay không, sau đó đến tìm mình...
Tuy Huyết Sát ra lệnh không cho bất luận kẻ nào tới thăm cậu, nhưng khi đêm muộn Bạch Hổ vẫn lén tới một lần, mang cho cậu đồ ăn và chăn đệm.
"Buổi tối ở Thanh Trúc Lâm rất lạnh, ngươi nhất định phải đắp chăn thật kĩ, đừng để bị cảm." Bạch Hổ nhìn Kỳ Ngôn ăn ngấu nghiến, khẽ thở dài: "Ngươi nhìn ngươi xem, thích ai chẳng được, sao cứ cố tình phải thích Tây Chiêu. Hắn và chúng ta chắc chắn phải là địch, ngươi còn trông chờ điều gì nữa?"
Tay gắp khựng lại, Kỳ Ngôn buồn bã nhai đồ ăn trong miệng: "Không còn cách nào, thích chính là thích thôi..."
"Cho dù không được ủng hộ, ngươi vẫn nhất định muốn kiên trì ư?" Bạch Hổ rót cho cậu ly trà nóng: "Tiểu Ngôn, ngươi đã không còn là trẻ con nữa, có một số việc ngươi phải hiểu rõ hơn bất kỳ ai, rốt cục có nên làm hay không."
"... Nhưng, ta không cam lòng."
"Cam lòng?" Bạch Hổ cười khẽ: "Để mà làm gì. E rằng mấy năm sau ngươi nghĩ lại sẽ thấy cũng không còn ý nghĩa gì nữa."
Buông đồ ăn trong tay xuống, Kỳ Ngôn thấy như đang nhai sáp vậy, nuốt rồi nhưng cũng chẳng muốn ăn tiếp.
Bạch Hổ thấy thế, thở dài: "Được rồi, ta không nói nữa, ngươi mau ăn đi. Sáng mai sẽ có tỳ nữ mang bữa sáng đến cho ngươi."
"Ngươi lại định đi à?" Kỳ Ngôn hỏi: "Lâu lắm rồi ngươi mới về."
Phần lớn thời gian Bạch Hổ luôn ở ngoài Ma giáo, cũng không biết Huyết Sát sai hắn đi làm gì nữa, thế nhưng mỗi lần trở về cũng chỉ được vài ngày thế này, sau đó lại đi mất dạng luôn.
Bạch Hổ xoa đầu Kỳ Ngôn nhưng không đáp lời cậu mà chỉ nói: "Tiểu Ngôn nhớ ta à." [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Kỳ Ngôn không hiểu cho lắm nhưng vẫn gật đầu: "Ca đi sớm về sớm."
...
Sau khi Bạch Hổ đi, Kỳ Ngôn suy nghĩ một chút vẫn quyết định ăn hết thức ăn. Sau đó cậu mặc nguyên quần áo nằm trên giường trúc, đắp chăn Bạch Hổ mang tới, nhìn rèm lụa mỏng trên đỉnh giường mà nghĩ ngợi ngẩn ngơ.
Ban đêm hơi lạnh, Kỳ Ngôn đắp chăn nhưng lạnh trong lòng.
Tối nay, nhất định là một đêm mất ngủ.
-
Chớp mắt đã qua nửa tháng, càng ngày Kỳ Ngôn càng chán nản, đến kẻ thiếu tinh tế như Huyền Vũ mà mỗi lần tới cũng có thể nhìn ra thay đổi tinh thần rõ ràng của Kỳ Ngôn.
Cũng không biết vì sao Huyết Sát vẫn cứ không chịu thả Kỳ Ngôn ra. Chuyện này khiến cho Thanh Long và Huyền Vũ lo lắng không thôi.
"Aizz, theo ta thấy, Ngôn ca cứ mềm mỏng với giáo chủ, không chừng hắn đã thả ngươi ra rồi..."
"Nếu như ngươi tới để nói móc ta, vậy thì mời về cho, không tiễn."
Huyền Vũ thở dài, bên này cũng là một tên cứng đầu.
Hai người đều không ai nhường ai, cho dù Thanh Long và Huyền Vũ sốt ruột thế nào cũng bó tay hết cách, cuối cùng chỉ đành đợi thời gian xóa nhòa chuyện này.