Edit + Beta: Tiểu Cố
——————————
Hoảng sợ nhìn mọi thứ xung quanh, hoàn cảnh náo nhiệt lạ thường khiến cậu không thể thích ứng nổi.
Ánh nến trong thanh lâu luôn sáng nhất, đèn đuốc rực rỡ, Kỳ Ngôn khó chịu chớp chớp mắt. Cậu muốn cử động, muốn nói, nhưng vẫn không có bất kì cảm giác nào, chỉ còn đôi mắt là có thể nhìn, có thể chuyển động.
Tới bây giờ Kỳ Ngôn cũng không ngờ mình lại vô dụng thế, hơn nữa một rổ mị thuật này... không có đất dụng võ!
"Các vị khách quan!" Thanh âm gian trá của tú bà vang lên đằng sau: "Tuy hôm nay là ngày vui của Thải Hà, nhưng Hưng Xuân Lâu chúng ta chưa bao giờ làm những việc tầm thường đó. Các vị xem cô nương này, tuy rằng mặt mày, trang phục không khéo léo như các cô nương chỗ chúng ta, nhưng cũng là vẻ ngoài trong trẻo tựa thiên tiên..."
Tú bà ca ngợi Kỳ Ngôn một lượt từ trên xuống dưới, sau đó bắt đầu trò mở màn tối nay.
"Ba vạn lượng bạc!" Người đầu tiên ra giá, Kỳ Ngôn nhìn sang, một lão già râu rậm bụng bia! [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Trợn mắt không kiêng nể, Kỳ Ngôn cảm thấy mình không chỉ có cái giá ba vạn lượng bạc này, nhất định còn có nhiều người đấu giá tiếp.
...
Tiếp theo, chính là yên lặng tuyệt đối.
Kỳ Ngôn khó tin trừng mắt, vừa rồi người hét giá chuộc thân cho Thải Hà nhiều như thế, sao đến cậu lại chốt luôn tại lão già này chứ! Đừng vậy chứ! Cậu, cậu không đẹp sao!
Mắt thấy mặt lão già kia vẻ mặt sáng lên nhìn mình, trong mắt là quyết tâm nhất định phải được khiến dạ dày Kỳ Ngôn quay cuồng.
Lẽ nào... Thật sự bị bán đi? Bị bỏ thứ thuốc gì cũng không biết, lỡ đâu lúc bị mang về phủ làm "việc", cậu vẫn chưa dùng nội lực phá được thuốc thì chẳng phải là xong đời à!
Kỳ Ngôn thề, trên người mình trừ bộ quần áo này ra thì bị lấy sạch rồi, bao gồm cả bạc và đạn tín hiệu. Vạn nhất bị cường bạo sẽ không có bất kì ai tới cứu cậu.
Nghĩ như vậy, vành mắt Kỳ Ngôn lập tức đỏ lên, người chưa bao giờ rời khỏi ma giáo thấy tủi thân vô cùng.
"Ba mươi vạn." [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Bỗng, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, Kỳ Ngôn sửng sốt, vội vã dời mắt về đó.
Người nọ mặc áo dài màu trăng non, ngồi ngay ngắn trong một nhã gian tầng trên; gương mặt góc cạnh rõ ràng tựa như trời tạc. Tròng mắt đen sâu hút, mái tóc túm gọn sau gáy, đơn giản tùy ý lại tiêu sái phóng khoáng. Lúc này ánh mắt đang dừng ở Kỳ Ngôn trên đài.
―― là Tây Chiêu!
Kết quả có thể đoán trước, Kỳ Ngôn bị bán cho Tây Chiêu. Ba vạn lượng còn không bị cạnh tranh, ba mươi vạn lại càng không... Tuy lão già kia còn một chút không cam lòng, nhưng lúc thấy Tây Chiêu, gã sợ run người, yên lặng lùi về chỗ.
Kỳ Ngôn bị đưa vào một căn phòng, trên đầu giường bày các loại chai chai lọ lọ. Lúc bị ném xuống giường, trong lòng Kỳ Ngôn không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.
Ở trong phòng nằm khoảng nửa canh giờ, cửa phòng lại bị đẩy ra. Ánh mắt Kỳ Ngôn đảo một vòng, thấy Tây Chiêu phất tay áo đi tới, bỗng nhiên thấy hơi khẩn trương cùng chờ mong.
"Bị bỏ thuốc?" Tây Chiêu đi tới, giọng nói lạnh nhạt như gió thoảng mây bay.
Kỳ Ngôn chớp chớp mắt coi như ngầm đồng ý.
Tây Chiêu nhìn cậu một lúc, lấy một bình nhỏ màu trắng trong tay áo, đổ ra một viên thuốc màu nâu. Xoay người đến cạnh bàn rót chén nước rồi quay lại nâng Kỳ Ngôn dựa vào trong ngực mình.
"Uống đi." Cho thuốc vào miệng Kỳ Ngôn, đút cậu một ngụm nước.
Uống xong Kỳ Ngôn chớp mắt mấy cái, cảm thấy thân thể không nặng nề như vừa nãy nữa. Ngón tay nhúc nhích cũng đã có cảm giác lại.
Khỏi nói thuốc của minh chủ người ta tác dụng nhanh thế nào.
Một lúc sau, Kỳ Ngôn đã có thể nói chuyện.
"Ai nha, sắp nghẹn chết người ta rồi." Kỳ Ngôn oán trách: "Cái Hưng Xuân Lâu chết tiệt này, chờ ta cử động được rồi, một cây đuốc thiêu rụi chỗ này!"
Tây Chiêu ngồi bên bàn uống trà cũng không thèm nhìn sang đây, lạnh lùng đáp: "Quá bất cẩn."
"Ta, ta đâu còn cách nào! Người ta cũng đến để xem Thải Hà cô nương kia mà..." Tựa như vừa nhớ ra cái gì, Kỳ Ngôn vội nói với Tây Chiêu: "Ngươi chuộc được Thải Hà chưa!"
Tây Chiêu liếc cậu một cái, lâu sau mới đáp: "Tiền định chuộc nàng dùng cho ngươi hết rồi."
Kỳ Ngôn: "..." Ha ha ha, ngươi rõ là minh chủ võ lâm lại thiếu mấy đồng này!
"Bỏ đi, chờ ta về ma giáo sẽ trả bạc cho ngươi ngay!" Kỳ Ngôn hừ nhẹ: "Ma giáo chúng ta không bao giờ thiếu bạc!" [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Tây Chiêu buông chén trà trong tay xuống: "Tùy ngươi."
"Thế nhưng vẫn cảm ơn ngươi, nếu không đêm nay ta đã bị cái lão già béo tròn kia..."
Rụt người lại, Kỳ Ngôn không dám nói tiếp, dù sao thực sự ngoài sức tưởng tượng.