Edit + Beta: Tiểu Cố

———————————-

Thấy sắc mặt Thanh Long là lạ, Kỳ Ngôn ngẩn người: "Sao thế, đệ đệ bỏ lỡ gì à?"

Thanh Long trầm mặc một lát, chậm rãi đặt chén trà xuống, từ trong tay áo móc ra một túi bạc vụn đặt trên bàn tròn, đứng chắp tay.

"Ta tạm rời đi trước, nếu như có việc thì phải dùng bồ câu đưa tin cho ta."

Kỳ Ngôn cầm cái túi qua, bên trong ánh bạc sáng lấp lánh làm cho cậu nhếch môi: "Ca ca, ngươi thực sự là ca ca tốt của ta."

"Chơi đủ thì về đi, đừng để bị thương."

"Được rồi, ca ca ngươi đi về mau đi." Kỳ Ngôn biết, Thanh Long quản lí những việc vặt trong ma giáo, dành ra chút thời gian trống đã là hết sức, lần này quay về không biết có bao nhiêu người đang tìm hắn đâu.

"Lần sau gọi cái tên nhóc Huyền Vũ kia tới là được rồi, nó vốn cũng đang rảnh rỗi, không sai bảo nó thì để lại làm gì!"

"Chăm sóc bản thân cho tốt." Mi tâm Thanh Long khẽ nhíu, để lại một câu rồi đi.

Có bạc rồi tâm trạng Kỳ Ngôn nhẹ nhàng hơn. Cậu tung hứng túi tiền trong tay, sau khi ăn mặc chỉnh tề, bắt đầu đi dạo chợ.

Chủng loại mặt hàng ở chợ sớm rất phong phú, còn khá rẻ. Kỳ Ngôn sung sướng ăn một bữa no nê, trong tay cầm xâu kẹo hồ lô dạo khắp nơi, chỗ nào náo nhiệt thì đi chỗ đó.

Dần dần, người đi chợ sáng đông hơn, người tới người lui khiến cho Kỳ Ngôn chân chính cảm nhận được cái gì là vui vẻ hòa thuận.

"Mau lên mau lên, hôm nay Thải Hà cô nương của Hưng Xuân Lâu muốn chuộc thân đó!"

"Ai nha ngươi đừng kéo ta, vẫn sớm mà, còn kịp!"

Hai nam nhân vội vàng lướt qua Kỳ Ngôn, tai cậu hơi động, vội vàng đuổi theo kéo hai người hỏi.

"Hai vị đại ca này, Hưng Xuân Lâu mà các ngươi nói, Thải Hà cô nương chuộc thân... Đây là chuyện gì vậy?"

"Ngươi là người nơi khác?" Một ông anh lấm lét nhìn cậu, cười khà khà: "Thải Hà cô nương chuộc thân, có tiền thì chuộc, không có tiền thì hóng thôi!"

"Nhà ngươi còn một con sư tử cái đấy!" Một người đàn ông khác vội vạch trần gã.

"Hưng Xuân Lâu đi đường nào thế?" Kỳ Ngôn hỏi.

"Chúng ta cũng đang muốn đi, vừa khéo, ngươi đi với chúng ta đi!"

Hai người kia thấy quần áo Kỳ Ngôn không tầm thường, còn tưởng rằng là thế gia công tử nào đến đây du lịch, tất nhiên cực kì nhiệt tình.

Hưng Xuân Lâu là thanh lâu lớn nhất biên thành, được chính những nam nhân độc thân ủng hộ, có cả một ít người đã thành gia cũng sẽ tìm dịp đến "giải trí" vài lần.

Lần này Kỳ Ngôn muốn đi thanh lâu, nếu không có gì thay đổi, là để chuộc Thải Hà cô nương kia.

Trong nguyên tác, Tây Chiêu được mời tới Hưng Xuân Lâu, chính là đêm Thải Hà cô nương được chuộc thân. Tiếc rằng việc chuộc thân cũng không phải Thải Hà tự nguyện, mà do tú bà muốn bán Thải Hà vẫn là xử nử được giá tốt, cố ý giấu nàng. Biết được chân tướng, Thải Hà lấy nước mắt rửa mặt, lúc lên đài biểu diễn cũng không yên lòng, khiến cho tú bà và quan khách đều rất lúng túng. Đúng lúc này, Tây Chiêu không biết tại sao lại đồng cảm với Thải Hà, chuộc nàng về phủ làm tỳ nữ bình thường.

Thế nhưng Tây Chiêu là người anh tuấn tiêu sái biết bao, chẳng bao lâu Thải Hà đã đánh mất trái tim trên người Tây Chiêu. Vọng tưởng vị trí bản thân không nên có, trong nguyên tác, nữ chủ lại vì nàng mà cãi nhau với Tây Chiêu, hiểu lầm sâu sắc.

Sờ sờ túi tiền của mình, mặc dù vừa căng vừa dày nhưng cũng chỉ có hai tấm ngân phiếu. Trong lòng Kỳ Ngôn không chắc chắn lắm, nhân lúc không có ai, ở trong một hẻm nhỏ thả đạn tín hiệu màu đỏ.

―― đây là đạn tín hiệu chuyên dùng để đòi tiền!

Trong ma giáo, một giáo chúng chạy vào cung kính báo với Thanh Long: "Đại nhân! Chu Tước đại nhân phát đạn tín hiệu màu đỏ!"

Tay Thanh Long run lên: "Màu đỏ?" Chẳng phải sáng nay mới vừa cho hắn bạc sao.

"Đúng vậy, là màu đỏ." Giáo chúng cẩn thận nhìn Thanh Long: "Có phải bạc sáng nay đưa không đủ hay không?"

Thanh Long thở dài, nói với giáo chúng: "Ngươi gửi ít ngân phiếu cho nó đi, nói với nó, nhiều hơn thì không có đâu."

Giáo chúng đáp lời xong lui ra, lòng nghĩ tài chính tháng này của ma giáo có lẽ lại thâm hụt rồi.

Bên này Kỳ Ngôn đi theo sau hai nam nhân, quẹo trái quẹo phải một lúc rốt cuộc đã tới cái nơi gọi là Hưng Xuân Lâu kia.



Không hổ là thanh lâu lớn nhất biên thành, trang trí xa hoa, bề ngoài đẹp đẽ, cho dù không phải vì gái thì tới giải trí cũng khiến thể xác và tinh thần thỏa mãn.

Kỳ Ngôn nghĩ rằng mình tới giờ này sớm quá, không ngờ đã tấp nập người ra kẻ vào.

Danh tiếng Thải Hà này cũng rất lớn, nghe nói lúc Tây Chiêu phiền muộn sẽ thích nghe Thải Hà gảy đàn xướng khúc, đây cũng là nguyên nhân chính khiến Thải Hà vọng tưởng điều mà bản thân không nên mơ, cũng như vì sao Lãnh Đại Diên hiểu lầm Tây Chiêu sâu sắc.

Càng gần tòa lầu khí thế kia thì mùi hương càng nồng, so với huân hương của Kỳ Ngôn chỉ có kết quả khí thế áp đảo.

"Ai ui, vị công tử này!" Thoáng thấy Kỳ Ngôn đi tới ánh mắt tú bà liền phát sáng, nhanh chóng sán lại, ném cái nhìn quyến rũ về phía cậu: "Vị công tử này vừa nhìn biết ngay là lần đầu tiên đến đây! Ui trời, liếc qua đã thấy đẹp trai rồi ~ cô nương ở chỗ chúng ta trước mặt ngài cũng bị lu mờ~!"

Bị khen chóng cả mặt, Kỳ Ngôn cười đáp: "Khụ! Ngươi, Thải Hà cô nương của các người bao giờ bắt đầu chuộc thân?"

"Công tử cũng đến vì Thải Hà sao!!" Ánh mắt tú bà lập lòe gian xảo: "Giờ Thân hôm nay là bắt đầu rồi!"

Giờ Thân...

Hiện tại cùng lắm mới đến trưa, khoảng cách tới giờ Thân còn những hai canh giờ (bốn tiếng) nữa.

Hai canh giờ này Kỳ Ngôn cũng không biết làm gì, đành tìm một phòng trang nhã ở tầng trên ngồi uống trà ăn điểm tâm. Nhìn nam nam nữ nữ muôn hình muôn vẻ xung quanh, Kỳ Ngôn có cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Cảm thấy mọi người xung quanh đều quay tròn, rốt cục Kỳ Ngôn cũng ý thức được có nguy hiểm. Cậu nhanh chóng đứng lên, nhưng lại lập tức ngã trên mặt đất.

Trước mắt tối sầm, lẫn trong tiếng nhạc có thể nghe thấy vài tiếng cười đắc ý cùng tiếng bước chân, sau đó lại quy về sự yên tĩnh, Kỳ Ngôn hoàn toàn mất đi ý thức.

―― Chết tiệt, tú bà này dám giở trò với mình!

Sau khi Kỳ Ngôn ngã xuống, tú bà dẫn theo mấy tên tráng hán đi vào nhã gian, đuôi lông mày nhướn cao, nốt ruồi nơi khóe miệng đầy sự giảo hoạt.

"Hừ, cô gái nhỏ nhà nào vào Hưng Xuân Lâu này, còn muốn qua được mắt ta?" Dứt lời, tú bà nói với mấy tráng hán: "Mang nó ra phía sau đi, chăm sóc cho cẩn thận~. Tối nay trước khi Thải Hà chuộc thân, ta sẽ bán nó!"

Đâu đâu cũng có chuyện ép mua ép bán, đặc biệt những chỗ như thanh lâu.

Mấy gã đại hán cười đểu khiêng Kỳ Ngôn xuống, có điều tối nay sẽ bán nên không thể động thủ, chẳng qua no con mắt cũng được rồi.

Ngoại hình Kỳ Ngôn quá xinh đẹp, bị coi thành nữ cũng không đáng ngạc nhiên.

Chẳng qua lúc cậu tỉnh lại phát hiện mình bị trói trên ghế, đối diện mười mấy tên đàn ông reo hò và tăng giá, Kỳ Ngôn đơ luôn.

Đây là tình huống gì!

Kỳ Ngôn muốn nói nhưng mở miệng lại không phát ra được một âm thanh nào, muốn đứng lên cũng không có chút sức nào.

―― cậu bị bỏ thuốc!

___end chương 5___

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play