Edit: Khả Tịch Nguyệt

Beta: Gbear

_______________________

Xem như Kỳ Ngôn và Úc Không Cảnh đã chính thức yêu nhau, chẳng qua không công khai cho bất cứ ai thôi, chính là tình yêu bình yên.

Nhưng hành động thường xuyên của hai người vẫn để cho chị San tinh mắt bắt được.

“Chị nói nè Tiểu Ngôn, không phải chị phản đối hai cậu, nhưng hai cậu thân là nhân vật của công chúng, chuyện như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị lộ.” Chị San tận tình khuyên, linh tính mách bảo những chuyện cô lo lắng trước giờ chung quy vẫn xảy ra.

“Em biết, nhưng nếu thật sự cả thế giới đều phản đối tụi em, thì em có thể rời khỏi giới giải trí vì anh ấy.” Kỳ Ngôn cười nhạt.

Chị San bất đắc dĩ lắc đầu: “ Điều này đối với cậu mà nói là quá không công bằng, cho dù là ngoại hình hay kỹ thuật diễn xuất, cậu chính là vì giới giải trí mà được sinh ra.”

Cô có thể tự tin khẳng định rằng, nếu Kỳ Ngôn không ở giới giải trí, vậy trên thế giới này sẽ không có cái gọi là minh tinh.

“Em sẽ biết tự lo liệu vì chính mình mà, chị San yên tâm.”

“Không phải chị không yên tâm vấn đề này, em có biết Không Cảnh, cậu ta đã có người trong lòng rồi không ……”

“Em biết.” Kỳ Ngôn nở nụ cười tự nhiên: “Thanh mai trúc mã đó à, anh ấy có nói cho em rồi, hơn nữa cũng đã tỏ tình với em.”

Chị San kinh ngạc trừng lớn mắt: “Mấy cái này cậu ta nói hết với em rồi à?”

Kỳ Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, đã nói hết cho em rồi.”

Trong lòng chị San thoáng thở phào nhẹ nhõm, việc này có phải nên nói là Úc Không Cảnh đã có thể đối xử tốt với Kỳ Ngôn rồi phải không?

“Thôi, không đề cập tới chuyện này nữa.” Chị San lấy ra tới một văn kiện từ trong túi: “Đây là cho Úc Không Cảnh, nghe nói là đạo diễn《 Căn nhà màu xanh 》muốn bổ sung thêm vài cảnh sau, cậu cầm cho cậu ta đi, lát nữa chị đến công ty quản lý một chuyến.”

“Muốn bổ sung cảnh quay?” Kỳ Ngôn kinh ngạc: “Chỉ có mỗi anh ấy bổ sung thôi sao?”

“Đúng vậy, đạo diễn nói có thể cho người xem một bất ngờ cuối cùng.” Chị San cười một cách thần bí: “Cũng coi như cho hai cậu một chút ngạc nhiên.”

Kỳ Ngôn nhướng mày, không nói nữa, trong lòng lại suy nghĩ có phải đạo diễn thêm vào mấy đoạn linh tinh nào đó hay không ……

Chỉ hy vọng đến lúc đó không phải kinh hách là tốt rồi.



Úc Không Cảnh đã hoàn thành xong cảnh quay, hắn từ phim trường đi ra ngoài, ở phía xa đã thấy chỗ đậu xe của mình và Trương Mại đang tranh chấp với ai đó.

Thần sắc hắn không vui đi qua, Úc Không Cảnh lạnh lùng nói: “Làm sao vậy?”

Trương Mại vừa nghe thấy tiếng hắn thì quay đầu lại: “Anh Cảnh, anh nhìn cái cô này xem, luôn miệng nói có quen anh, muốn gặp anh.”

Đồng thời Trương Mại xoay người để lộ ra người đứng phía sau. Úc Không Cảnh thấy người phụ nữ kia, trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.

“Tần Diệu?”

“Không Cảnh!” Tần Diệu chảy nước mắt, lập tức nhào vào trong lòng Úc Không Cảnh.

Úc Không Cảnh sửng sốt, lập tức nắm lấy hai vai của cô ta đẩy ra giữ khoảng cách, trong ánh mắt kinh ngạc của Trương Mại, kéo theo Tần Diệu vào xe.

Trương Mại cũng khôn khéo, mắt đảo nhìn quanh bốn phía, sau khi phát hiện không có ai mới nhanh chóng vọt lên xe, lái nhanh chạy lấy người.

Trong xe, Úc Không Cảnh đưa một tờ khăn giấy cho Tần Diệu, gượng mặt có chút kỳ quái hỏi: “Sao em đến Hoành Điếm vậy?”

“Không Cảnh, em thật sự không còn cách nào cả.” Nói xong, dòng nước mắt của Tần Diệu lại chảy xuống: “Cái tên Lý Minh Hạo này là người lòng lang dạ sói, ở bên ngoài nuôi bồ bịch không nói, còn đánh em, uy hiếp em……”

Úc Không Cảnh nhăn mày lại, mơ hồ không nghĩ tới vị học trưởng cướp Tần Diệu khỏi tay hắn lúc trước thế mà là loại người này.

“Đừng khóc nữa, thấy rõ bộ mặt anh ta sớm một chút cũng tốt, từ nay về sau ít tổn thương hơn.”

“Em thật sự rất hối hận vì lúc trước đã không nghe lời anh nói……” Tần Diệu đột nhiên nhắc tới chuyện trước kia: “Lúc ấy anh đã nói với em là Lý Minh Hạo không tốt, em còn thay mặt anh ta phản bác, bây giờ ngẫm lại, nếu lúc đó tin lời anh nói thì cuộc sống của em có phải sẽ trở nên tốt hơn hay không?”

Úc Không Cảnh há miệng thở dốc, thật sự không biết nên nói gì tiếp.

Lúc trước hắn nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì muốn Tần Diệu quay đầu lại, cùng mình ở bên nhau. Nhưng bây giờ hắn đã có người yêu rồi, nếu thừa cơ hội nói đồng ý chuyện này thì chẳng phải là quá tra nam rồi sao? Hơn nữa hắn cũng không muốn liên quan gì tới Tần Diệu nữa.

“Được rồi, bây giờ em tính sao?” Úc Không Cảnh lảng tránh nói sang chuyện khác.



Nghe vậy, Tần Diệu lại thút tha thút thít nức nở mà rớt nước mắt: “Giờ em cũng không biết…… em không thể cứ như vậy về nhà được.”

“Vậy trên người em có tiền không?” Úc Không Cảnh không biết nói thế nào mới tốt: “Trước mắt thì ở tạm khách sạn đi, đợi tinh thần bình tĩnh dần rồi nói sau.”

Tần Diệu xấu hổ đỏ bừng mặt: “Khi bị Lý Minh Hạo đuổi ra ngoài, trên người em không mang theo gì cả.”

Nói thật, nếu đổi góc độ ngẫm lại thì cho dù là bất cứ ai cũng không thể mặc kệ thanh mai trúc mã của mình ngủ đầu đường được đúng không? Tuy Úc Không Cảnh đã từng thích Tần Diệu, nhưng hiện tại hắn không còn thích nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Úc Không Cảnh quyết định: “Chuyện khách sạn thì em cầm lấy chút tiền này, bây giờ thì việc cần làm là nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, rồi suy nghĩ xem về sau sẽ sống như thế nào.”

“Không cần!” Tần Diệu duỗi tay bắt lấy cánh tay Úc Không Cảnh: “Không thể phiền anh như vậy được!”

“Không có gì phiền cả, không phải là không còn cách nào sao.” Úc Không Cảnh gạt tay cô ta ra, lấy một cái thẻ từ trong túi ở trên chỗ ngồi ra: “Chỗ này có chút tiền, em cầm lấy dùng trước đi.”

“Không, em không thể lấy tiền của anh được!” Tần Diệu kích động đẩy cánh tay đang đưa qua của hắn.

Úc Không Cảnh thở dài: “Anh biết em là người có tính cách mạnh mẽ, nhưng giờ không phải là lúc thể hiện.”

“Không, em không muốn tiền của anh đâu, cũng sẽ không dùng đến tiền của anh để ở khách sạn.” Tần Diệu quay mặt đi, vẻ mặt quả quyết.

Úc Không Cảnh bắt đầu mất kiên nhẫn: “Vậy em phải làm sao bây giờ? Ăn ngủ đầu đường à?”

Tần Diệu cũng nhìn ra Úc Không Cảnh có chút bực bội, cô ta rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Anh cứ cho em ở đại một chỗ nào đó đi.”

Úc Không Cảnh nghe xong cảm thấy buồn cười, cho em ở đại một chỗ nào đó? Vậy ngay từ đầu cô ta tới tìm mình chi vậy?

“Thôi.” Úc Không Cảnh nói: “Vậy em ở tạm chung cư của anh đi, anh qua ở với người yêu anh.”

“Người yêu?” Tần Diệu đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên mà bắt chính xác được cái từ ‘người yêu’ này. Giọng nói bắt đầu hơi cao, có chút the thé.

Úc Không Cảnh không để ý, gật đầu nói: “Ừ, ngay từ đầu anh cũng đang cân nhắc đến việc có nên sống chung với cậu ấy hay không. Nếu bây giờ em tới rồi, vừa lúc anh sẽ dọn đi, để trống lại cho em.”

Sắc mặt Tần Diệu có chút khó coi, trong hoảng loạn lại phát hiện, Trương Mại ở phía trước đang dùng ánh mắt buồn cười nhìn cô ta, biểu cảm rất là khinh thường.

Tần Diệu ho nhẹ một tiếng, như đang cứu lại sự lóng ngóng của mình: “Thật ra không cần…… Hơn nữa sao em chưa từng nghe nói anh có người yêu rồi vậy, thật là, dù sao vẫn là thanh mai trúc mã mà, chút chuyện này cũng không nói với em……”

Úc Không Cảnh nhướng mày, dường như cảm thấy ngạc nhiên với câu ‘chút chuyện này cũng không nói với em’.

—— Cứ nói giống như là những việc trước kia Tần Diệu có chuyện gì sẽ lập tức nói cho hắn vậy. Nếu không phải vì chính mình lúc trước quan tâm đến Tần Diệu, thì ngay cả việc cô ta muốn kết hôn cũng không thể biết được.

“Tôi với cậu ấy cũng vừa mới xác nhận mối quan hệ.”

“Là cô nương nhà nào? Cũng ở giới giải trí à?” Tần Diệu bắt đầu tìm tòi các tin tức bát quái dạo này xoay quanh cuộc sống của Úc Không Cảnh, trong đầu lập ra danh sách các nữ diễn viên mà hắn từng hợp tác và sắp hợp tác gần đây, nghi ngờ có khả năng là vì diễn sinh tình hay không.

Úc Không Cảnh cười, không muốn tiết lộ thông tin của đối phương cho Tần Diệu biết.

______Hết chương 14 TG9________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play