Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Gbear
_______________________
Quần áo cả hai đã cởi ra hết, mọi thứ vứt lung tung trên sàn nhà, giọng Kỳ Ngôn bắt đầu rên rỉ ở dưới thân Úc Không Cảnh.
Cảm giác lần này khác hẳn với hôm đó. Hắn hôn nhẹ lên mặt Kỳ Ngôn, cánh môi, hầu kết, xương quai xanh…… cứ thế chậm rãi đi xuống, hai nụ hồng run rẩy co giật sau mỗi cái chạm, hắn càng âu yếm chúng, càng nghe được tiếng rên lớn hơn nữa của Kỳ Ngôn.
Lần hành sự này, giữa hai người, hẳn là có tình yêu đúng không?
Tuy lúc này thì Kỳ Ngôn đang say, Úc Không Cảnh thừa nhận bản thân có hơi thừa cơ hội thiệt. Nhưng làm sao kiềm chế được khi những lời Kỳ Ngôn nói, lại mang cho hắn sự hưng phấn quá lớn.
Có lẽ, cảm xúc của bản thân bị rối rắm nhiều năm tới như vậy, đơn giản là vì không được Tần Diệu đáp lại. Chỉ một khoảnh khắc kia mà tìm được người mình muốn bảo vệ, loại cảm xúc này, có phải đã trôi vào quá khứ rồi không?
Đúng vậy, quá khứ chính là quá khứ, sẽ không còn bất cứ thứ gì phiền lòng nữa.
Kỳ Ngôn, hiện giờ tựa như là mục tiêu sống trong cuộc đời mới của hắn vậy.
Ngay giây phút một chất dịch nóng bắn vào cơ thể Kỳ Ngôn, trong lòng Úc Không Cảnh dâng lên cảm giác hạnh phúc trước giờ chưa từng có.
Có lẽ đây chính là tình yêu của một cuộc đời mới, mọi chấp niệm với tình yêu trước kia cần phải gạt bỏ tất cả đi.
Hắn khẽ hôn nhẹ lên mặt cậu, ban đầu hắn chỉ cảm thấy gương mặt này khá giống với Tần Diệu nhất, hiện tại thì xem ra, mặt mũi em ấy mỹ lệ như vậy, là người độc nhất vô nhị, không ai có thể so sánh.
Sau khi lau sạch mồ hôi và chất dịch nhầy khắp người Kỳ Ngôn xong, Úc Không Cảnh ôm cậu chìm vào giấc trong ngủ say.
Đêm nay, cho dù là Úc Không Cảnh hay Kỳ Ngôn, đều ngủ vô cùng ngon giấc.
[Độ hảo cảm của Úc Không Cảnh đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 85]
Ngày hôm sau mặt trời vừa mới dâng lên một chút, nhuộm trắng một mảnh xanh lam phía chân trời. Úc Không Cảnh giật mình, xoay người sờ sờ bên cạnh, một khoảng trống lạnh lẽo làm hắn lập tức mở to mắt.
Người bên cạnh không còn nữa, giường ngủ đã mờ dần một bóng hình từ rất lâu rồi, thậm chí độ ấm còn dư lại cũng đã sớm tiêu tan.
Úc Không Cảnh hơi nhăn mi tâm, hắn mở điện thoại ra, muốn gọi cho Kỳ Ngôn nhưng phát hiện ngay cả số điện thoại của đối phương cũng không có!
Hắn hung hăng ném điện thoại lên giường. Úc Không Cảnh nhớ lại cái đêm mà hai người làm chuyện đó lần đầu tiên, chính mình chưa bao giờ cho đối phương một sắc mặt tốt, thậm chí…… còn thô bạo làm tổn thương em ấy như vậy. Mà khi hắn tắm rửa xong bước ra ngoài, đối phương đã sớm biến mất, hơn nữa đều thu dọn xong xuôi mới rời đi.
Lần này, lại là như vậy…… Em ấy sẽ không nghĩ rằng mình lại mang tâm lý lần trước đó chứ?
Nghĩ đến đây, Úc Không Cảnh bực bội mặc quần áo vào, trong lòng chỉ nghĩ phải nhanh chóng tìm được Kỳ Ngôn, sau đó giải thích…… Được rồi, thay vì nói là giải thích, không bằng nói là bày tỏ tình cảm của mình sẽ đúng hơn.
Úc Không Cảnh gấp rút lao ra khỏi khách sạn, gọi điện thoại cho đạo diễn đầu tiên, có thể là do đạo diễn còn đang say, nói chuyện mơ mơ màng màng, còn cố ý dặn dò hôm nay hắn không cần quay phim, nhưng nửa ngày nói đủ thứ chuyện cũng chưa nói ra số điện thoại của Kỳ Ngôn.
Úc Không Cảnh lại gọi điện cho chị San, từ chỗ chị San biết được sáng nay Kỳ Ngôn đã về nhà, tình huống hiện tại như thế nào cô cũng không rõ lắm. Hắn cũng không hỏi số điện thoại nữa, trực tiếp hỏi địa chỉ chung cư của Kỳ Ngôn rồi vội vã chạy qua đó. (quên giải thích ở mấy chương trước, căn hộ trong chung cư đó nha mọi người)
Có thể là bởi vì buổi sáng trời trở lạnh, lại thêm đêm qua uống say khiến Kỳ Ngôn muốn bệnh luôn rồi, giờ cậu có hơi sốt, hình như cổ họng cũng bị sưng lên nữa.
Kỳ Ngôn trở lại căn hộ, tự mình đun một ấm nước sôi rồi lấy thuốc hạ sốt ra, vừa uống thuốc xong đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Vốn tưởng rằng là chị San hoặc là trợ lý đến, không nghĩ tới lúc mở cửa thì đập vào tầm mắt là Úc Không Cảnh đang chống tay vào tường, thở hổn hển.
“Anh……?” Kỳ Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời bị mất hồn.
Úc Không Cảnh không đợi Kỳ Ngôn nói thêm gì đã chen thân mình vào, hơn nữa còn đóng cửa lại.
“Tại sao mới sáng sớm em lại rời đi?” giọng Úc Không Cảnh nhàn nhạt dò hỏi.
Kỳ Ngôn hơi thu ánh mắt về, nhẹ nhàng quay mặt đi: “Không có gì, tôi nghĩ hẳn là tiền bối Úc không muốn nhìn thấy tôi đâu.”
“Ai nói?!” Úc Không Cảnh nhíu mày: “Em có thể hiểu được anh à? Em có thể biết được anh nghĩ cái gì sao?!”
Kỳ Ngôn hơi cong khóe miệng lộ ra một tia chua xót: “Chắc là giống như lần trước thôi.”
Úc Không Cảnh giật mình, thì ra em ấy còn nhớ rõ, đúng là mình đã xúc phạm tới em ấy rồi.
Hắn tiến lên một bước, vươn hai tay ra, không hề báo trước mà ôm Kỳ Ngôn vào lòng, một cái ôm thật chặt.
“Bây giờ có cảm nhận được không? Biết anh đang nghĩ như thế nào chưa?”
Kỳ Ngôn hơi ngửa đầu, biểu cảm khiếp sợ không khép miệng nổi, chóp mũi quanh quẩn mùi hương duy nhất trên người Úc Không Cảnh, loại mùi hương khiến người khác say mê, chìm đắm.
Thời gian phảng phất như yên lặng tại khoảnh khắc này, Kỳ Ngôn không nói gì, Úc Không Cảnh cũng không nói.
Đột nhiên, Úc Không Cảnh tự vẽ ra một đoạn thời gian dài đằng đẵng đó lần nữa, trong lòng vẫn có chút run sợ như cũ.
Hắn tự hỏi, nếu như Kỳ Ngôn không đồng ý, hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn có thể làm như thế nào được nữa? Rốt cuộc phải làm sao, mới có thể xoa dịu nỗi đau xót trong lòng Kỳ Ngôn?
Chỉ vài phút ngắn ngủn ấy, hắn đã phải vắt óc suy nghĩ rất nhiều rất nhiều thứ.
Hai cánh tay nhẹ nhàng buông lỏng ở hai bên eo chậm rãi động đậy, dường như không chịu sự khống chế mà đáp lên bả vai Úc Không Cảnh.