Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Gbear
_______________________
[Độ hảo cảm của Úc Không Cảnh đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: +50]
……
Cuộc sống Kỳ Ngôn bắt đầu tìm được quy luật, sự nghiệp cũng vào quỹ đạo. Sau đợt quảng bá vừa rồi, fans weibo của cậu đã đạt tới một ngàn vạn.
Kỳ Ngôn đối với chuyện rất đáng mừng này, không cao ngạo cũng không nóng nảy, tính cách vẫn cẩn thận chỉ làm chuyện mình nên làm.
Ở trong giới này, Kỳ Ngôn được xem như ngôi sao vừa mới sáng, nhưng tên tuổi và danh tiếng nghề nghiệp cũng không tồi.
Mặc kệ là chuyện đi quảng bá, đóng phim hay đại sứ, Kỳ Ngôn đều tận tâm tận lực đi làm, chỉ cần là chị San sắp xếp cho cậu, cậu có thể không cần xem qua là việc gì mà cứ vậy tiếp nhận. Có đôi khi chị San thường nói đùa, lỡ như một ngày nào đó cô bán Kỳ Ngôn, chắc cậu cũng chẳng hay biết gì.
Đối với lời nói trêu đùa như vậy, cậu chỉ hơi mỉm cười, không đáp trả hay suy nghĩ nhiều.
Có lẽ tính cách không tranh đoạt, không cãi, không giải thích dường như trở thành đại danh từ trong từ điển sống của Kỳ Ngôn.
Tần suất công việc chất đống và vội vàng mấy tháng liên tiếp, cuối cùng cậu cũng có được hai tuần nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian này, gần như cậu không ra khỏi cửa, chỉ quanh quẩn ở căn hộ của mình, khi thì pha cà phê và đọc sách hoặc là đôi lúc vận động rồi ngẫu nhiên chụp vài tấm ảnh đăng lên weibo tương tác với fans, sau đó cũng không làm gì khác.
Hai tuần sau, cậu nhận được kịch bản mới do chị San cố ý đưa tới.
“Đây là chị vì cậu mà lấy được đó.” Cô ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm nói: “Trong nháy mắt nhìn đến kịch bản kia chị lập tức nghĩ tới cậu, nhân vật này không phải cậu thì không được!”
Kỳ Ngôn kinh ngạc, nhân vật trong kịch bản có thể làm chị San coi trọng như vậy là chuyện cực kỳ hiếm có. Cậu bắt đầu mở ra trang đầu tiên của kịch bản, chữ thể Tống to mà ngăn nắp ——《 Căn nhà màu xanh》, trong phút chốc đập vào mi mắt cậu.
*Tống thể (theo cách gọi của Trung Quốc Đại lục) hay Minh thể (theo cách gọi của Đài Loan, Hong Kong) là 1 phong cách chữ Hán được sử dụng trong in ấn. Phỏng Tống thể là một kiểu chữ Hán được mô phỏng hóa sau một kiểu chữ ở Lâm An vào đời nhà Nam Tống. Về mặt kỹ thuật nó thuộc dạng mô phỏng chữ khải .
Không cần lật trang tiếp theo, Kỳ Ngôn hỏi: “Kinh dị?”
“Không kinh dị lắm.” Chị San nói: “Hiện tại thì thể loại kinh dị ít được chú ý, rất khó nổi. Nhưng bộ này thì lại là một chuyện khác.”
Kỳ Ngôn lật tiếp vài tờ sau, sau khi quét mắt qua loa một lần cuối cùng thứ còn tồn tại trong mắt cậu là sự kinh ngạc: “…… Em là hồn m.a?”
Chị San cười: “Đúng vậy, cậu là một hồn m.a xinh đẹp, có thể câu hồn phách người khác.”
Kỳ Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu: “Chị San, đừng giỡn kiểu này nữa.”
“Chị đâu có nói giỡn chứ, vốn dĩ đây chính là giả thiết của nhân vật này ……” Chị San nói xong, đột nhiên nhấp môi hỏi: “Kỳ Ngôn, bây giờ cậu có hai lựa chọn, nhận hoặc không nhận.”
Kỳ Ngôn hơi sửng sốt, kịch bản đã ở trong tay mình rồi, tại sao lại còn hỏi nhận hay không nhận?
“Chị San, có …… chỗ nào không được sao?”
“Bộ phim này, phần diễn cậu ở trần quá nhiều, hơn nữa……” Chị San dường như có chút ngượng ngùng nói: “Đây là phim đam mỹ, cậu với nam 1 sẽ có mấy đoạn diễn tình cảm mãnh liệt, còn sẽ lộ……”
Tay Kỳ Ngôn hơi khựng lại: “Lộ gì ạ?”
“Yên tâm đi, không cần lộ phía dưới, đại khái là lộ nửa người trên thôi.” Chị San sờ trán, ho nhẹ nói: “Thật ra ngay từ đầu chị đã muốn giúp cậu từ chối rồi, bởi vì cậu chỉ vừa mới nổi, nếu đi nhầm một bước thì có thể những nỗ lực trước kia đều sẽ uổng phí. Nhưng nam 1 bộ phim này đã liên hệ chị, cậu ta đã đề cử cậu diễn bộ phim này.”
“Nam 1?” Kỳ Ngôn lại lật tiếp, danh sách diễn viên trên trang thứ hai có tên nam 1 khiến cậu ngây ngẩn cả người.
—— Úc Không Cảnh.
“……Tiền bối Úc?” sau một lúc lâu suy nghĩ, Kỳ Ngôn mới lẩm bẩm.
“Đúng vậy, Không Cảnh nói cậu rất hợp với vai này, chị cũng cảm thấy vậy. Nhưng bởi vì mức độ thoáng có hơi lớn, cho nên chị vẫn tôn trọng quyết định của cậu.”
“Em sẽ nhận.”
Gần như ngay lúc chị San vừa dứt lời, Kỳ Ngôn đã lập tức đồng ý.
Kịch bản cũng đã chốt rồi, cậu cười với chị San: “Khi nào thì quay ạ?”
“À…… Tuần sau, tuần này cậu có thể nghỉ ngơi cho thoải mái một chút, đương nhiên, tranh thủ đọc rồi nghiên cứu kịch bản, tìm hiểu nhân vật càng tốt.” Chị San mang ánh mắt nghi hoặc, trong lúc đôi mắt Kỳ Ngôn vẫn đang lưu luyến với kịch bản, thật lâu sau cô mới thử mở miệng thăm dò: “Tiểu Ngôn, cậu với Không Cảnh có phải ……”
“Chị San.” Kỳ Ngôn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt lập loè: “Có cơ hội, em sẽ nói cho chị.”