Edit : Khả Tịch Nguyệt.
Beta: GBear
Lời Tiêu Dật nói chứa rất nhiều tình cảm, nhưng Kỳ Ngôn dù một chút cũng không nghe được, vội vàng gật đầu không ngừng.
“Được á được á! Tui sẽ được ăn miễn phí đúng hông?!”
“Đương nhiên.” Tiêu Dật vui vẻ nói.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Ngôn là nét mặt vui vẻ không ngăn được, tâm tình cậu đang sung sướng cực độ, nhanh chóng tìm vị trí thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi.
Âm thanh cười nói vui vẻ suốt quãng đường về, lúc trở lại chung cư, Tiêu Dật nói với Kỳ Ngôn, bây giờ có thể cùng nhau làm nhiệm vụ hoạt động.
Khắp người Kỳ Ngon tương đối nóng vội vì mới được hoạt động khen thưởng ——cùng bộ trang phục mới nhất kia — sau khi về nhà cậu không thèm dọn dẹp, tung ta tung tăng mở máy tính ra trước.
Vì là máy chủ mới, nên nội dung hoạt động đơn giản là làm phó bản, đấu võ đài, cuối cùng là lập tổ đội giết quái này nọ, muốn để cho mọi người quen thuộc với giả thiết của trò chơi, cần phải có sự hấp dẫn, mà hoạt động đặt mua chính là sự thu hút nhất lúc này.
Các điểm hoạt động chưa trực tuyến, hơn nữa còn là người đầu tiên có một bộ trang phục đỉnh nhất phù hợp với chính chức nghiệp của mình. Tuy nói là không cần đập vàng vào, nhưng mà nếu làm người dẫn đầu gì đó tốt nhất vẫn là nên đập vàng đi ha……
Thứ Kỳ Ngôn còn sót lại 33 đồng tiền, đập rồi không biết ra cái tiền đồ gì đây.
【 Hệ thống: bạn tốt ‘ Tiêu Tự Dật ’ của bạn đã online. 】
Thấy Tiêu Dật online, Kỳ Ngôn gấp rút mở trò chuyện riêng qua cho hắn.
【 Trò chuyện riêng – Điểm Tam Khẩu 】: Tui phải là người đầu tiên có bộ trang phục đỉnh nhất của hạng nhất mới được!
【 Trò chuyện riêng – Tiêu Tự Dật 】: Nếu cậu muốn tôi có thể mua cho cậu.
【 Trò chuyện riêng – Điểm Tam Khẩu 】: Hừ! Nhà giàu thì ghê gớm lắm sao? Nhất định tui sẽ được hạng nhất cho anh xem!
Tiêu Dật bất đắc dĩ cười, Kỳ Ngôn không thiếu chút tiền ấy hắn đều biết, vậy lấy cái gì để đạt hạng nhất đây……
【 Trò chuyện riêng – Tiêu Tự Dật 】: Được rồi, cậu muốn kiếm cái gì? Kinh nghiệm hay là tài liệu?
【 Trò chuyện riêng – Điểm Tam Khẩu 】: Một tổ mười lần, đổi !! Tới !
Không hiểu vì sao mà kích thích vào ý chí chiến đấu của Kỳ Ngôn, nhất định phải chiến không thôi!
Tiêu Dật cứ vậy mà giúp cậu tìm kiếm, xong một vòng rồi lại một vòng nữa. Giữa hai người chỉ cách nhau một bức tường, nhưng vẫn kiên trì đến khi hoàng hôn hạ xuống, sắc trời tối dần đi.
【 Trò chuyện riêng – Tiêu Tự Dật 】: Đã tối rồi, cậu không đói bụng sao?
Kỳ Ngôn đang chém quái, chém tới khi trước mắt đều là sao kim, thấy Tiêu Dật nói, mới chậm rì trả lời.
【 Trò chuyện riêng – Điểm Tam Khẩu 】: Cũng đói…… Nhưng không có gì ăn hết, tui đi nấu mì gói, anh cũng đi ăn chút gì đi.
Bên kia không trả lời, ngay lúc Kỳ Ngôn chuẩn bị tạm dừng một chút để đi nấu nước nóng, thì màn hình điện thoại vẫn luôn một mực tối đen đột nhiên sáng lên. Giai điệu điện tử của ca sĩ giả tưởng theo đó cũng vang lên.
Kỳ Ngôn thuận tay với lấy điện thoại, không nhìn màn hình, liền bắt máy: “Alo?”
“Muốn qua đây ăn cơm không ?” Giọng Tiêu Dật trầm thấp thông qua di động truyền vào tai Kỳ Ngôn, [ trong tâm sinh ra ] cảm giác thật dễ nghe.
Kỳ Ngôn dừng một chút, lấy di động ra nhìn xuống thấy tên hiển thị mới tỉnh ngộ nói: “Anh biết nấu ăn hỏ?”
“Không có, tôi không biết.” Tiêu Dật cười khổ nói: “Kỳ lạ là, mấy món mà tôi làm ra đều không ăn được.” Đây xem như là một khuyết điểm duy nhất của ‘Tiêu Dật thập toàn thập mỹ’ đi ha.
Kỳ Ngôn đắc ý mà hừ hai tiếng: “Thế anh có nguyên liệu gì? Tui làm!”
Trạch nam Kỳ Ngôn một khi đã ra tay, tùy tiện nhúng tay làm vài thứ là có được một bàn ăn ngon sắc hương vị đầy đủ, tất cả đều là mỹ vị đó!
Tiêu Dật biết trước, sâu gạo Kỳ Ngôn sẽ mắc câu mà.
“Tôi chưa mua, cậu muốn ăn cái gì, chúng ta đi mua đi?” Tiêu Dật nói: “Lát nữa cậu đem máy tính qua đây, ăn xong chúng ta có thể tiếp tục xoát phó bản.”
“Được được được ! Anh chờ nha !”
Cứ như vậy hàng xóm ngốc manh rơi vào bẫy, còn chính mình thì giống như chiếm được một món hời lớn, Kỳ Ngôn cầm lấy ổ sạc với laptop, tùy tiện khoác cái áo rồi liền gõ cửa phòng Tiêu Dật.
—— Úi chà úi chà, chú dê nhỏ tới gõ cửa nhà sói xám đây!
Gần như cùng lúc với tay gõ cửa vừa hạ xuống, cửa được mở ra từ bên trong.
Tiêu Dật mỉm cười nhận lấy máy tính Kỳ Ngôn đang cầm trên tay, thấy cậu khoác áo tùy ý ở trên người, có chút không đồng ý nói: “Mặc thêm quần áo đi chứ.”
“Không sao mà, cũng không lạnh lắm!” Kỳ Ngôn nói xong, nhanh chóng sửa lại lớp quần áo: “Đi thôi, chúng ta đi mua đồ ăn!”
“Cậu muốn ăn gì?” Tiêu Dật cũng mặc áo khoác vào.
Kỳ Ngôn suy nghĩ, đột nhiên thần sắc quẫn bách nhìn Tiêu Dật: “Tui, tui không có tiền, anh mua à?”
“Đương nhiên, tôi mua.” Tiêu Dật thu chút hành động biểu tình của cậu vào trong mắt, trong lòng cảm thán, thật sự là dễ thương quá đi……
Trên mặt Kỳ Ngôn hiện ra nụ cười tươi, nói: “Tui muốn ăn hải sản, lẩu hải sản đi ha!”
“Không thành vấn đề.”