Edit : Khả Tịch Nguyệt.

Beta: Gbear

—— Yêu một người là cảm giác như thế nào?

Trước đây Tiêu Dật chưa từng yêu ai cả, thậm chí việc thích một cô gái cũng không có.

Đương nhiên, với vẻ ngoài và gia cảnh tốt như Tiêu Dật thì con gái theo đuổi hắn là vô số kể. Chẳng qua, hắn chưa từng có cảm giác rung động. Mà ngay khoảnh khắc này, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, hắn đang hôn Kỳ Ngôn, mà còn là con trai, đây là sự thật khỏi phải tranh cãi.

[độ hảo cảm của Tiêu Dật đối với Kỳ Ngôn +15, độ hảo cảm hiện tại: 50]

Vài giây sau, Kỳ Ngôn bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Tiêu Dật ngẩn người, buông Kỳ Ngôn ra.

“Anh quá đáng lắm rồi đó!” Kỳ Ngôn tức giận nói, cậu nhìn Tiêu Dật, đôi mắt tự giác đỏ lên, lộ ra dòng nước ngấn lệ.

“…… Đây là nụ hôn đầu của tui.” Thấy cậu muốn khóc, Tiêu Dật há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu.

Kỳ Ngôn nhăn mày: “Ai mà không phải chứ!”

Nhìn bộ dáng tủi thân kia của Kỳ Ngôn, Tiêu Dật không biết nên nói thế nào, bởi vì giờ đây ngay cả bản thân hắn còn chưa rõ ràng lắm.

“Xin lỗi nhiều……” Tiêu Dật nỉ non: “Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm.”

Kỳ Ngôn lau đôi mắt, không để ý tới hắn, chỉ đăm đăm đi thẳng ra ngoài.

Trên đường đi hai người im lặng không nói gì, Tiêu Dật lái xe, rất nhiều lần muốn tìm chủ đề nói chuyện với Kỳ Ngôn, nhưng lại phát hiện từ lúc bắt đầu thì người ta đã muốn ngồi ở ghế sau chính là để tránh việc khỏi có cơ hội nói chuyện phiếm rồi!

Tới quán ăn, Tiêu Dật ngồi đối diện Kỳ Ngôn rồi chọn một vài món nổi bật.

Hiển nhiên thái độ Kỳ Ngôn vẫn là không muốn đề cập đến chuyện vừa rồi, Tiêu Dật thở dài, quyết định từ bỏ chủ đề đó.

“Đúng rồi, tối nay cùng nhau làm nhiệm vụ hoạt động ha?” Quả nhiên《 Đông Phương kỷ 》vẫn là chủ đề tương đối hấp dẫn người.

Kỳ Ngôn đang vùi đầu trong diễn đàn trên di động, nghe thấy liền ngẩng đầu lên: “Anh dẫn tui theo?”

“Ừ, dẫn cậu theo.” Tiêu Dật cười, rót cho cậu một ly trà.

“Anh cấp bao nhiêu rồi?” Kỳ Ngôn hỏi: “Tui mới cấp 32, không có cái gì cả.”

“Ừ, sáng nay tôi vừa lên cấp 60.” Tiêu Dật cười: “Chuẩn bị thêm bang phái, rồi làm nhiệm vụ bang phái.”

Dứt lời, Tiêu Dật liền cảm thấy một ánh mắt mang theo oán niệm phẫn nộ gắt gao nhìn mình chằm chằm. Hắn giật khóe miệng, chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên ánh mắt kia là đến từ Kỳ Ngôn.

“Sao vậy?”

“Làm thế nào mà anh thăng cấp nhanh như vậy chứ !?” Kỳ Ngôn phát điên: “Rõ ràng mới chơi với tui tối hôm qua mà !”

“Tôi nhờ bạn hỗ trợ thăng cấp.” Tiêu Dật nói.

Kỳ Ngôn sửng sốt: “Anh không tự mình chơi à?” Trò này mà không tự chính mình chơi thì rất nhàm chán đó nha.

“Đương nhiên là tự chơi.” Tiêu Dật rót đầy ly trà không của Kỳ Ngôn: “Chẳng qua lúc thăng cấp thì giao cho bạn, còn lại thì cho dù là nhiệm vụ hay phó bản đều là tự làm.”

Kỳ Ngôn gật đầu, đúng là lúc thăng cấp thật sự rất nhàm chán!

Kỳ Ngôn dừng một chút, dường như đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Mỗi ngày anh ra ngoài sớm như vậy, về cũng sớm nữa, làm sao mà có thời gian chơi game chứ?”

Dứt lời, trong mắt Tiêu Dật lập tức hiện ra ánh nhìn tràn ngập thú vị.

“Cậu biết được khi nào tôi ra ngoài, khi nào thì trở về sao?”

“Ừm……” sắc mặt Kỳ Ngôn ửng đỏ, lớn tiếng che giấu vẻ thiếu tự tin của mình: “Đều là hàng xóm, đương nhiên tui có thể nghe thấy tiếng đóng cửa của anh! Mỗi lần đóng cửa đều lớn tiếng, ồn ào vậy sao tui ngủ!”

Tiêu Dật cười, hàng xóm ngốc manh này còn biết cách cáo trạng rồi đây.

Như thể nụ hôn vừa rồi phảng phất như chuồn chuồn lướt nước chưa từng xảy ra, Kỳ Ngôn bắt đầu mở máy hát. Tiêu Dật phát hiện, nhóc hàng xóm này đối với người xa lạ thì lạnh lùng thu mình lại, không nói một lời, còn đối với người quen biết thì sẽ cởi mở.

Không có tâm cơ cũng không để bụng suy đoán xem người khác có mục đích hay không, vì cái gì mà tiếp cận cậu.

…… Ngay cả hắn, một người xa lạ vừa mới chuyển đến không tới nửa tháng, còn có thể không hề kiên kỵ mà đùa giỡn như vậy. (Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh)

“Ngày hôm qua tui gặp được một người tốt đó! Tên là ‘Cha Tam Tam’, còn nói con gái hắn luôn thích xem ‘Nương Khẩu Tam Tam*’, cho nên khi đặt tên mới đổi tên thành Cha Tam Tam! Ha ha ha ha, cười chết tui!”

*( nương khẩu tam tam-娘口三三) là tên tiếng Trung của bộ anime Niangkou Sansan, trong Tiếng Trung “ nương” còn có nghĩa là mẹ, nên Cha Tam Tam lấy tên nhân vật của mình để ngược lại với Nương. Phần đầu nên mình để nguyên nghĩa gốc cho mọi người hiểu nha >v

“Cậu ấy còn hỏi tui Tam Tam có nghĩa là gì, tui nói nó có nghĩa là ‘giáo viên’, lập tức cậu ấy liền hoảng sợ! Còn gào ồn ào lên muốn đổi tên, nói tên mình là vũ nhục xã hội giáo dục gì đó cơ……”

“Còn nữa còn nữa, Lăng Pikachu là một người rất nhu nhược, ừa, không có việc gì thì cười ha ha ha ha, tui cũng không biết cậu ấy đang cười cái gì.”



“Bông Cải Xanh thì tương đối phiền, chính là loại người hay gây sự đó, nhưng mà đi chung thì cũng tốt lắm!”

“Cắn Cậu” là một chị gái cao ngạo lạnh lùng …… Không phải cắn cậu! Là tên gọi của cô ấy cắn cậu đó!”

……

Nhìn xem, nhóc hàng xóm ngốc manh này, kết bạn nhiều như vậy.

Trong nháy mắt đó, trong lòng Tiêu Dật có chút không thoải mái, không muốn đem sự tốt đẹp như vậy của Kỳ Ngôn lộ ra trước mặt những người khác.

“Nè, anh có nghe tui nói không đó?”

Kỳ Ngôn thấy Tiêu Dật đang phát ngốc, liền vươn tay lắc lắc trước mặt hắn, một giây sau đã bị Tiêu Dật cầm lấy.

Hai người cùng sửng sốt, Tiêu Dật nắm bàn tay mềm mại tựa như thiếu nữ kia, trong lòng rộn ràng nổi lên một tầng gợn sóng.

“Anh làm gì vậy!” Kỳ Ngôn thu tay về, trừng mắt nhìn hắn.

Tiêu Dật hoàn hồn, ngượng ngùng cười: “Xin lỗi, phản xạ tự nhiên thôi nên ngăn lại……”

Lúc này, đồ ăn Tiêu Dật gọi đã được mang lên. Một bàn ẩm thực hấp dẫn Kỳ Ngôn, trong lúc Tiêu Dật như có như không gắp đồ ăn cho cậu, rất nhanh Kỳ Ngôn liền bị lạc trong lốc xoáy đồ ăn, mọi chuyện đều bỏ hết sau đầu.

Lo mãi nhìn tướng ăn vừa ngốc vừa manh của cậu, mặt mày Tiêu Dật cong lên, gương mặt mãn nguyện cầm đũa lên ăn theo.

[độ hảo cảm của Tiêu Dật đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 55]

Bữa cơm này Kỳ Ngôn ăn cực kỳ vui sướng, tuy Tiêu Dật nói chọn nhà hàng này là vì đồ ăn Trung Quốc, nhưng nó lại có một hương vị khác, không thua kém gì các món ăn xa hoa và sang trọng của các món Pháp và Nhật, thể hiện hoàn toàn mùi vị chỉ có ở đồ ăn của nội quốc.

Kỳ Ngôn ăn no nê, ngồi trên xe Tiêu Dật, lần này cậu vô thức đổi sang ngồi ở ghế phụ.

Tiêu Dật thu hoàn toàn động tác nhỏ tự nhiên này của cậu vào mắt, trong lòng hơi vui mừng.

Nếu lần sau vị hàng xóm nhỏ muốn kết bạn, hẳn là hắn có thể hỗ trợ giữ cửa ải này rồi…… bởi vì cậu thật sự rất ngốc, dại khờ lại không có tâm cơ, thân là hàng xóm, hẳn là hắn phải có trách nhiệm ngăn Kỳ Ngôn rẽ vào nhầm lối đúng không ~?

Tiêu Dật yên lặng cười trong sung sướng.

“Anh cười cái gì?” Kỳ Ngôn mở to đôi mắt nghi hoặc hỏi.

“À, tôi đang cười vì việc mình đã đầu tư cực kỳ thành công?” Tiêu Dật suy nghĩ, nói.

“Anh đầu tư?” Kỳ Ngôn hứng thú: “Đầu tư cái gì?”

“Một ít cổ phiếu, thị trường, hiện tại tôi đang có một khoản tiết kiệm, đang suy nghĩ xem có nên mở một công ty rồi phát triển nó hay không.”

“Vậy công ty anh mở chủ yếu là làm gì?”.Mắt Kỳ Ngôn sáng rực lên, ánh nhìn lập loè trong suốt: “Mở nhà hàng sao?!”

“…… Không phải.”

Tiêu Dật thoáng quay đầu, đối diện với ánh mắt đang dần cô đơn của Kỳ Ngôn, hắn đưa tay ra, xoa đầu cậu.

“Đương nhiên, nếu trong tương lai có cơ hội, tôi sẽ vì cậu mà mở một nhà hàng.”

Hết chương 9 TG8

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play