Edit : Khả Tịch Nguyệt.
Beta: GBear
___________________________
Tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, Kỳ Ngôn ngơ ngác nhìn Tiêu Dật, trên mặt tràn ngập câu hỏi “Tại sao lại gặp người này nữa rồi”.
Tiêu Dật hứng thú nhướng mày, hơi câu môi lại: “Lại gặp nhau, hàng xóm.”
Nghe được âm thanh của hắn, Kỳ Ngôn lúng túng gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Tiêu Dật: “……” Mình lại tiếp tục bị ghét bỏ sao?!
Tiêu Dật thở dài, tiếp tục lựa chọn dụng cụ rửa mặt và đồ dùng hằng ngày thích hợp cho mình.
Nguyên nhân hắn dọn đến chung cư này rất đơn giản, là vì địa hình, tầng lầu, cùng với giá cả đều hợp ý hắn. Bởi vì bản thân muốn sống tự lập, cho nên việc chi trả các thứ sẽ tốn rất nhiều tiền, không thể tùy ý tiêu xài hoang phí giống như trước kia được.
Quản lý tài sản là chuyện đầu tiên phải làm sau khi Tiêu Dật dọn tới đây.
Mỗi tầng chung cư chỉ có hai hộ cho thuê, một hộ là hai phòng ngủ hai phòng khách. Một hộ là một phòng ngủ, một phòng khách. Hắn thì cực kỳ không thích hàng xóm ầm ĩ, còn nhớ lúc giám đốc giới thiệu nơi này cho hắn, đặc biệt bảo đảm ở tầng 21 ngoài một thiếu niên không ra khỏi cửa thì không còn ai khác.
(*) chỗ phòng khách thật ra là hội trường, nhưng mình nghĩ vậy thì không đúng lắm, mạn phép đổi lại nha.
Tiêu Dật cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không gặp mặt người hàng xóm âm trầm này, nào đâu ngờ rằng vừa mới đến ngày đầu tiên, đã đụng phải hắn.
Xem ra vị hàng xóm này còn thú vị hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, trước mắt thì xem ra ấn tượng đầu tiên ở trong thang máy là không đáng tin cậy.
[độ hảo cảm của Tiêu Dật đối với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 5]
Chọn xong đồ dùng hằng ngày, Tiêu Dật đi tính tiền, chợt thấy tên hàng xóm ngốc manh nào đó đang hồng hộc đẩy một xe mua sắm ở phía trước, trong tay còn xách thêm cái giỏ, chỗ nào cũng tràn đầy đồ.
Đại khái nhìn lướt qua thì, tất cả chỗ đó đều là……đồ ăn.
Nhìn hồi lâu, Tiêu Dật yên lặng đánh giá từ đầu đến chân của vị hàng xóm ngốc manh này một chút, xét qua thì có vẻ đầu của cậu chỉ đến xương quai xanh của mình, hắn quay đầu đi giấu nụ cười ở khóe miệng.
—— Vóc dáng không lớn nổi như vậy chắc không phải là do ăn nhiều thực phẩm không tốt à!
Dường như là cảm giác được ý cười của hắn, Kỳ Ngôn đang xếp hàng ở phía trước nhanh chóng quay đầu lại, liền thấy bộ dáng Tiêu Dật đang nghẹn cười quay đầu đi chỗ khác.
Kỳ Ngôn: 凸(艹皿艹 )!
Tiêu Dật cúi đầu, đã thấy vị hàng xóm ngốc manh kia chờ mình, làn da màu trắng sữa rất xứng với gương mặt nhìn như căm tức của hắn, ngược lại cũng có chút cảm giác giống như đang làm nũng.
Đối với ý nghĩ của chính mình có hơi chút ngạc nhiên, Tiêu Dật nhẹ nhàng ho khụ khụ, chỉ vào quầy thu ngân trống không phía trước, nói: “Tới lượt cậu.”
Kỳ Ngôn trừng hắn một cái, đẩy xe và xách theo một cái *giỏ ngàn*, trong ánh mắt của nhân viên thu ngân như đang thấy sắp tới ngày tận thế, đem đống đồ ăn vô cùng giống nhau trong giỏ lấy ra.
(*) giỏ ngàn: giỏ kéo có bánh xe phía dưới.
Tay nhân viên thu ngân giật giật, dường như đối với một núi thực phẩm to nhỏ giống nhau không thể nào xuống tay được.
—— Bớ ông chủ ! Nơi này có một thiếu niên muốn nhận thầu toàn bộ siêu thị nè !
Cũng may nhân viên thu ngân này là người đã trải sự đời, nhanh chóng thể hiện năng lực tính tiền siêu cường của mình, một bên rà quét một bên lấy túi, trong lòng còn nghĩ có nên nói cho Thúy Hoa đem đồ ăn trong kho hàng lên để lấp đầy kệ hay không.
Toàn bộ bốn gói túi bự, người thu ngân lau mồ hôi trên đỉnh đầu, thở ra một hơi: “Tổng cộng 467 tệ!”
—— Nói thật, không mua củi gạo mắm muối, chỉ mua mỗi đống đồ ăn vặt này mà mua tới 400 tệ này thì chắc cũng không có ai.
Kỳ Ngôn trầm mặc sờ sờ bóp tiền, hào khí vứt ra năm tờ tiền lớn màu đỏ!
( Tờ 100 NDT đó các bạn )
Đúng, hắn là trạch nam, hơn nữa là một trạch nam cực nghèo …… phía sau năm tờ tiền đầy hào khí này, là công sức cậu tích cóp một cách chua xót, vậy mà tháng này đã dùng xong rồi.
Dư lại 33 tệ, Kỳ Ngôn cẩn thận đem tiền cất vào trong chiếc ví trống trơn của mình.
—— Đây chính là số còn lại để giúp cậu tồn tại đó! Còn hai tuần nữa mới tới tháng sau, 33 tệ……Ừa, có thể kéo dài một chút!
Giờ thì vấn đề hiện tại đến rồi, Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm bốn túi đồ ăn thiệt bự kia, lại nhìn hai cánh tay đều gầy yếu như nhau của mình, lâm vào trạng thái suy tư.
Có lẽ…… Cậu có thể dùng 33 tệ mua một cái xe đẩy, nếu không đủ thì có thể trả giá nữa mà.
Kỳ Ngôn nghĩ vậy, vừa chuẩn bị xoay người hỏi nhân viên siêu thị có bán xe đẩy hay không, phía sau liền vang lên một âm thanh quen thuộc.
“Cần tôi giúp không?”
Kỳ Ngôn quay đầu lại, thấy Tiêu Dật nhấc tay nhẹ nhàng, chỉ cầm một túi nhỏ, thậm chí còn chưa đầy nữa.
Kỳ Ngôn nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhớ tới cái mũi sưng đỏ của mình lúc nãy đụng sau lưng hắn, cảm thấy có thể dùng lần miễn phí này để trả nợ vậy……
Ánh mắt cậu quá rõ ràng, trong mắt Tiêu Dật hiện lên một ý cười: “Làm sao vậy? Đoán xem tôi có đủ sức hay không à?”
Kỳ Ngôn không nói gì, nhưng trong lòng thì lại tán đồng “ừa” một tiếng.
—— Đúng vậy, người bình thường thì sẽ không giúp tui được.
Tiêu Dật nhìn thời gian trên đồng hồ, nói: “Vậy giờ cậu có muốn tôi giúp hay không đây? Tôi sốt ruột muốn nhanh trở về chung cư để còn dọn dẹp.”
Kỳ Ngôn đặt hai bao nặng nhất xê dịch về phía của hắn: “Anh hai bao, tui hai bao.”