Beta: GBear
Edit : Khả Tịch Nguyệt.
___________________________________
Nghe nói trò chơi《 Đông Phương kỷ 》này cũng đã rất thành công trong việc thử nghiệm nội bộ, lúc công bố, tổng công ty chỉ bằng trò chơi này mà tiến thẳng trực tiếp vào top nhà giàu số một đứng đầu bảng ở Châu Á! Rốt cuộc có thể thấy được trò chơi này nổi tiếng bao nhiêu!
Kỳ Ngôn, là một thanh niên trạch nam, không thích ra ngoài chỉ muốn sống yên ổn ở trong phòng ngủ của một chung cư nhỏ 60 mét vuông.
“Mẹ, con đã nói rất nhiều lần rồi, đừng thúc giục con tìm đối tượng nữa mà, con còn nhỏ……”
“23 tuổi mà nói với mẹ là còn nhỏ ?!” Tiếng rống sư tử hà đông của mẹ Kỳ Ngôn từ trong điện thoại truyền đến: “Đừng nhiều lời! Hoặc là tìm công việc hoặc là tìm bạn gái! Đừng nói chuyện vô nghĩa!”
Kỳ Ngôn yên lặng buông điện thoại xuống cúp máy, 23 tuổi, đương nhiên là rất nhỏ rồi, rõ ràng vẫn còn là tiểu thiên sứ thuần khiết đó……
Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm vào màn hình di động tối đen, nhìn qua rồi nhìn lại, cuối cùng vẫn yên lặng cầm lên.
—— Vậy thì lướt diễn đàn tiếp! Mười phút là xong ngay! Khẳng định sau mười phút sẽ đi siêu thị mua sắm!
Đúng vậy, bản tính của trạch nam trạch nữ đều là dạng này. Quả thật, loại người này là một loài sinh vật kỳ diệu, bạn nói bọn họ lười ư?
Không không không, chẳng qua chỉ đúng lúc tám thanh niên khỏe mạnh tranh nhau mà *tử trạch*. Nói bọn họ không lười? Ha ha, con người đơn giản như Kỳ Ngôn đây, hai tiếng trước còn quyết định đi siêu thị mua mì gói về ăn, nhưng kết quả thì……
*Tử trạch: kiểu trạch đến chớt ở nhà*
—— Vẫn còn đang ngồi xem manga, anime cái đã, chỉ có hai mươi phút thôi mà, rất nhanh, xem xong sẽ đi.
Sau đó, nửa tiếng trôi qua.
—— Đi đăng ký trực tuyến cái đã, chuyện này tốn có hai giây ấy mà, đăng ký xong nhất định sẽ đi.
Sau đó, một tiếng nữa trôi qua.
—— Hay đi nhìn xem món đồ mà mình muốn mua có nhận giao hàng hay không đã, chuyện này chỉ tốn một lát thôi, xem xong lập tức đi ngay.
Lại sau đó, nửa tiếng trôi qua rồi, hơn nữa càng lúc cậu càng bị cám dỗ quá nhiều thứ, đều không thể nhịn được.
Được rồi được rồi, không đôi co nữa, đi nhanh thôi, cái bụng đói đến mức đã kêu vang rồi đó…… Thiệt tình, mẹ lại gọi tới.
Chính vì một trình tự cứ vậy lặp đi lặp lại, khiến cho Kỳ Ngôn đáng lẽ hai tiếng trước phải ra khỏi nhà rồi nhưng đến tận bây giờ còn chưa bước chân ra được.
Lại nói tiếp, Kỳ Ngôn đã vào thế giới này một tháng rồi. Trong một tháng này, hắn quen dần với hình thức sinh sống của nguyên chủ, phát hiện……
Ôi trời, thật là quá thoải mái.
Từ trước đến nay Kỳ Ngôn cảm thấy loại người có tính cách này sẽ không quá vui vẻ, giống như trước kia hắn không quen nhìn trạch nam, nhưng làm trạch nam rồi hắn mới phát hiện, người khác thì khó chịu, còn mình thì khá thoải mái.
Trò chơi《 Đông Phương kỷ 》là một hành trình mới của toàn bộ cốt truyện thuộc về thế giới này. Nữ chủ là một bảo mẫu nhỏ tuổi có thân hình mảnh mai, ở thế giới Đông Phương kỷ này cũng phải nghiêng ngả, khó khăn vất vả lắm mới được thăng cấp, sau đó không cẩn thận đụng phải một nhiệm vụ ẩn giấu ~ được một cái bàn tay vàng ~ bị vạn người tranh đoạt ~ sau đó bị đại thần nhìn trúng rồi quyết định thành thân……
Lỗi thời, đều lỗi thời hết !
Nam chủ Tiêu Dật là một đại thần, kỹ thuật thuộc hạng nhất, dát vàng cũng hạng nhất, còn là đại thiếu gia, ở đời sống hiện thực hắn thường không biểu đạt tốt bản thân mình, nhưng trong trò chơi lại thường hay thoả thích thể hiện.
Theo lời Kỳ Ngôn mà nói, đây chính là loại trạch nam *cách bức* tương đối cao cấp mà thôi.
(*) cách bức: giả vờ, đóng kịch thành một tính cách khác để che giấu tính cách thật của bản thân.
Mà Kỳ Ngôn còn cùng bang phái với nữ chủ trong trò chơi nữa chứ, rất có thiện cảm đối với nữ chủ, nhưng trong một lần gặp mặt của trò chơi, bởi vì không thay đổi, làm mới bản thân mình nên cái khí chất trạch nam đột nhiên hiện ra, nhanh chóng bị nữ chủ phát thẻ người tốt.
—— Thật xin lỗi, cậu rất tốt, nhưng tôi chỉ xem cậu là bạn tốt nhất.
……
Đông Phương kỷ còn có một phiên bản beta công khai trong tuần, trong một tuần này, mỗi ngày Kỳ Ngôn sẽ chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn, tốt nhất là mua đủ dùng cho nguyên năm nay luôn……
Thế giới trạch nam, mọi người không hiểu được đâu.
Kỳ Ngôn đứng trong thang máy, cửa chuẩn bị đóng lại, một đôi tay từ bên ngoài tiến vào, chặn lấy cửa thang máy.
Từ một nửa bên mái tóc đã lâu không cắt kia mà nói Kỳ Ngôn thấy được một bóng hình cao gầy đi vào, cậu không tự giác mà co rụt lại, lúc đối phương thấy cậu cũng mơ hồ sửng sốt.
Kỳ Ngôn co người lại trong một góc, chuẩn bị tư thế làm người vô hình.
[độ hảo cảm của Tiêu Dật đối với Kỳ Ngôn -5, độ hảo cảm hiện tại: -5]
Đúng rồi, đây là nam chủ —— Tiêu Dật.
Kỳ Ngôn bị chính mẹ của mình đuổi ra khỏi nhà, cho ở chung cư nhỏ, mà Tiêu Dật là người tự lập, cũng chọn chung cư này ở. Trùng hợp là, hai người ở cùng tầng.
Không khí trong thang máy có hơi ngại ngùng, hai người cùng lên tầng 21, rõ ràng là hàng xóm của nhau, mà bây giờ ngay cả một câu cũng không nói, đương nhiên là sẽ rất ngại rồi, đặc biệt là Tiêu Dật, vừa mới chuyển đến không bao lâu, ai có thể nghĩ được hàng xóm của mình lại là một thiếu niên như vậy……
Làn da trắng như sữa, đầu tóc đã lâu chưa cắt, đội mũ, người tỏa ra đầy sát khí “Muốn sống chớ nên đến gần”.
Tiêu Dật liếm môi, thở nhẹ lấy bình tĩnh quyết định tìm chủ đề, có lẽ sẽ dễ chịu hơn trong khoảng thời gian dài này.
“Chào cậu ……” âm thanh trầm ấm của hắn bỗng dưng vang lên trong thang máy: “Tôi là…… người thuê mới ở tầng 21.”