Trên đường trở về Đông Lăng thành, Vân Phi Dương thủy chung nghĩ đến
Quỷ Các và đan dược có thể gia tăng cảnh giới nhỏ không tác dụng phụ.
Nếu như mình thu được loại đan phương này rồi luyện chế, còn bố trí
Thiên Địa Duy Ngã Trận, đại lượng luyện chế thì có thể chế tạo ra một
Thập nhị tinh Thành.
- Uy.
Lương Âm theo phía sau, tò mỏ hỏi.
- Ngươi cứ như vậy thả hai người kia?
- Đúng.
Vân Phi Dương cười đáp.
Lương Âm bĩu môi.
- Bọn họ là Vũ Vương, có lẽ đã biết tướng mạo ngươi, ngươi không sợ
sau khi tu vi bọn họ khôi phục thì đến Đông Lăng thành truy sát ngươi.
- A.
Vân Phi Dương cười nhạt nói:
- Bọn họ dám à?
Hai người kia khẳng định không dám, bọn họ ăn Tuyệt Mệnh Đoạt Hồn
Đan, cũng thể nghiệm qua cảm giác linh hồn xuất khiếu, thống khổ sống
không bằng chết.
Vì đan dược tăng cao tu vi thần phục Quỷ Các, tự nhiên cũng có thể vì mạng sống mà nghe theo Vân Phi Dương.
Huống hồ.
Vân Phi Dương không những không cướp không gian giới chỉ của bọn hắn, thậm chí cũng không cầm quyển cấm thuật kia, còn cho hai người giải
dược đủ để hóa giải ba năm độc phát.
Đồng Ông và Âu Dương Tĩnh bị độc tra tấn một hồi, thương thế tăng thêm một chút, cơ bản không có tổn thất gì.
Vân Phi Dương làm như vậy tự nhiên hi vọng có thêm hai tai mắt Vũ
Vương, về sau có lẽ sẽ dùng tới, hắn không lấy đi cấm thuật, cũng vì để
bọn hắn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, tiếp tục tiềm phục trong Quỷ Các.
Đan dược có thể đề bạt cảnh giới nhỏ, hắn hứng thú với tổ chức Quỷ Các thần bí này.
Vân Phi Dương trở lại Đông Lăng học phủ, hắn không nhàn rỗi, bắt đầu vì Lương Âm chế định một kế hoạch tu luyện.
Nữ nhân mình, đương nhiên phải để tâm.
Hai ngày sau.
Thiết trí tốt kế hoạch Tu luyện, hắn tiến về Ất Mộc Đường, trước mặt
mọi người kéo tay Lương Âm đến Tây Uyển Cư, cũng đá La Mục từ trận pháp
ra ngoài.
- Vân Phi Dương!
La Mục sụp đổ hét lớn:
- Ngươi gặp sắc quên nghĩa!
- Gặp sắc quên nghĩa?
Vân Phi Dương kéo tay Lương Âm, hiếu kỳ hỏi:
- Giữa hai ta có tình nghĩa?
- Cái này. . .
La Mục yên lặng.
Lát sau, hắn hét lên:
- Chúng ta dù sao cũng là đồng học, khẳng định có tình nghĩa, mà còn
cùng một chỗ chiến đấu vì Đông Lăng Quận, những thứ này ngươi cũng quên!
Vân Phi Dương chỉ hướng nơi xa, nói:
- Ngươi muốn tu luyện, đi luyện võ tháp đi.
Nói rồi, nắm tay nhỏ Lương Âm đi vào.
- Đáng giận!
La Mục tức giận đến dậm chân.
Tên này tu luyện năm ngày trong Trọng lực Tụ Linh Trận, một bên tiếp
nhận trọng lực, một bên hấp thu Linh lực tu luyện, tu vi tăng mạnh, đã
đạt đến Vũ Sư sơ kỳ.
Ngắn ngủi năm ngày, đề bạt một đại cảnh giới, quả thật khủng bố.
La Mục có thể làm được điểm này, không chỉ bởi vì tư chất tốt, càng nhiều vì trọng lực Tụ Linh Trận.
Phải biết, sau khi hắn tiếp nhận trọng lực và hấp thu Linh lực, năm
ngày tu luyện bằng người khác tu luyện trên một tháng, dưới cực hạn áp
bách, thuần linh hạch cùng thuần linh lực cũng hoàn mỹ phù hợp.
Khó trách bị Vân Phi Dương đánh văng ra ngoài, sẽ tức giận như vậy!
Lương Âm vừa mới vừa đi vào, thân thể nhất thời bị trọng lực áp bách, bước đi khó khăn.
Nàng hô hấp dồn dập nói:
- Thật nặng, đi không được.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta khống chế trọng lực tại Vũ Vương sơ kỳ, mà đoạn thời gian tiếp
theo, buổi sáng cô ở chỗ này tu luyện, buổi chiều thì tu luyện Hỏa hệ vũ kỹ của Cơ Viêm.
- A?
Lương Âm có chút nản lòng.
Muốn ở chỗ này tu luyện cho tới trưa, mình có thể tiếp nhận sao?
Vân Phi Dương như đoán ra ý nàng, nói:
- Võ đạo một đường, khảo nghiệm kiên quyết cùng bền lòng, nếu như cô
chịu không được, còn tu luyện làm gì, nhanh gả cho ta, ở nhà giúp chồng
dạy con.
- Ai nói ta chịu không được!
Hai con ngươi Lương Âm hiện ra hỏa diễm, bỗng nhiên nhấc chân bước ra.
- Không tệ.
Vân Phi Dương vỗ vỗ tay, cười nói:
- Lại thêm một bước.
Ba.
Lương Âm lại đi ra một bước, nhưng lần đầu tiếp nhận loại trọng lực này, cuối cùng tinh bì lực tẫn ngã trên mặt đất.
Vân Phi Dương rút trọng lực về, lạnh lùng nói:
- Đứng lên.
Hô
Lương Âm gian nan đứng lên, mồ hôi lâm ly.
Vân Phi Dương nói:
- Cho cô một khắc điều tức.
Lương Âm không xóa mồ hôi đầy trán, bất động tại chỗ vận chuyển tâm
pháp, bắt đầu hấp thu Linh lực bàng bạc ẩn chứa trong trận pháp.
Rất nhanh.
Thời gian đã đến.
Vân Phi Dương mở ra trọng lực.
Lần nữa tiếp nhận trọng lực Vũ Vương sơ kỳ, khuôn mặt Lương Âm trở
nên tái nhợt, nhưng nàng không muốn để cho nam nhân này xem thường, cắn
răng đau khổ gượng chống.
Cho đến giữa trưa.
Lương Âm kéo thân thể mệt lừ từ trận pháp đi ra, ba canh giờ tu
luyện, để nàng triệt để kiệt sức, rất muốn nằm rạp trên mặt đất ngủ một
giấc.
Vân Phi Dương ngồi bên trên ghế đá, nói khẽ:
- Buổi chiều, cô đi tu luyện thất đi.
Trong trận pháp, hắn như một huấn luyện viên nghiêm ngặt không thương hương tiếc ngọc, sau khi ra trận pháp, lại nhu tình như nước.
Tên này nãy giờ không có đi đâu. Hắn thấy trọng lực trong Luyện Võ
Tháp không thể so sánh cùng Trọng lực Tụ Linh Trận, đến đó tu luyện, quả thực lãng phí sinh mệnh.
- Xéo đi.
Vân Phi Dương đá hắn bay ra ngoài, nói:
- Trận pháp này, từ hôm nay trở đi chỉ dành cho nữ nhân của ta.
- A…
La Mục ngã trên mặt đất, sụp đổ nói:
- Vân Phi Dương, ngươi không thể như vậy! Ngươi đã nói, muốn huấn luyện ta! Không thể nói không giữ lời!
- Đúng thế nha!
Vân Phi Dương vỗ ót một cái.
- Ta đã nói qua.
Nói rồi, đứng lên, đi đến đối diện, bắt đầu phác hoạ trận pháp mới.
La Mục không nhịn nổi đi vào, lại trực tiếp ngã trên mặt đất. Bởi vì, trọng lực bên trong đạt đến cấp Vũ Vương, lấy tu vi Vũ Sư của hắn khó
có thể chịu đựng.
Càng bi kịch là.
Vân Phi Dương bố trí trận pháp này quy cách nhỏ, chỉ có thể chứa một người.
- A a.
La Mục nằm rạp trên mặt đất, cả giận quát.
- Vân Phi Dương! Ngươi gặp sắc quên nghĩa, thực sự quá đáng giận!
Nói đúng hơn, toàn bộ Đông Lăng Quận đều náo nhiệt, bởi vì hôm nay là báo danh nhập ngũ. Bình thường, thanh niên trai trán tại mỗi thành trấn đều báo tên, sau đó tiến hành khảo hạch tổng hợp.
Vân Phi Dương sớm đã báo danh, cho nên sáng sớm theo thông lệ bồi
dưỡng Bách Hoa Thảo, rồi tiến về giáo trường ngoại ô Đông Lăng thành.
Hắn vừa đi ra Tây Uyển Cư, học sinh Quý Thủy Đường đã vây quanh.
Diệp Nam Tu đi tới, cười nói:
- Hắc hắc, Phi Dương ca, có phải ngươi muốn đi giáo trường ở ngoại ô?
-Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu.
Diệp Nam Tu cười to nói:
- Haha, ta đã nói, đại anh hùng giống Phi Dương ca, nhất định sẽ tham quân, ta đã đoán đúng rồi!
Vân Phi Dương ngạc nhiên hỏi lại.
- Chẳng lẽ các ngươi cũng tham quân?
- Đúng vậy.
Diệp Nam Tu chỉ bọn người Hắc Vũ cùng Khúc Vãn Ca, ưỡn ngực nói:
- Phi Dương ca, tất cả chúng ta đều xin nhập ngũ, chuẩn bị theo ngươi thành lập công huân bất thế!
Khóe miệng Vân Phi Dương giật giật.
Mẹ nó, còn nói muốn theo mình lập công, chỉ có cản trở chứ lập công cái gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT