Đêm tối đến.

Trong sơn động cách Đông Lăng thành năm mươi dặm, Vân Phi Dương chầm chậm mở mắt, thương tổn khi chống đỡ Hắc Long Thương cũng đã khỏi.

- Tấm chắn nhỏ này quả nhiên rất mạnh.

Trong lăng mộ cổ chiến trường, tấm chắn nhỏ này hóa giải công kích của 20 Vũ Tông, để hắn suy đoán, thuẫn bài có thể phòng hộ cực hạn ở mức Vũ Vương trung kỳ.

Bây giờ ngạnh kháng cấm thuật Hắc Long Thương, để hắn nghĩ lại.

Chí ít, đạt đến Vũ Vương hậu kỳ!

- Cái này đúng là cái bảo vật.

Vân Phi Dương rất hài lòng.

Ánh mắt hắn nhìn vào trong góc, Đồng Ông và Âu Dương Tĩnh miệng sùi bọt mép, chịu đựng kịch độc ăn mòn.

Vốn Vân Phi Dương muốn giết hai người, sau đó lấy bảo vật, nhưng ngẫm lại, họ tốt xấu gì cũng là cường giả Vũ Vương, giết đi khá đáng tiếc, không bằng dùng độc khống chế, biến thành thủ hạ của mình.

Ba.

Hắn đi tới, lấy ra giải dược, phân biệt ném vào trong miệng hai người.

Rất nhanh, hai Đồng Ông ngừng run, mặt mo dữ tợn dần dần giãn ra.

Vân Phi Dương cười nói:

- Nghĩ rõ ràng chưa?

Hai người bị tra tấn mấy canh giờ, trong lúc đó phục dụng rất nhiều loại độc dược, đã sớm bị tra tấn tinh bì lực tẫn, không còn khí lực mở miệng nói chuyện.

- Còn chưa nghĩ ra?

Vân Phi Dương lấy ra độc bình, lắc lắc trước mắt hai người.

- Như vậy tiếp tục thử một loại độc khác, cam đoan để cho các ngươi thoải mái.

Độc này do Lăng Sa La gần đây luyện chế, vốn dùng để độc hắn, kết quả lại bị lấy ra độc người khác.

Khoan hãy nói.

Lăng Sa La vì có thể hạ độc chết Vân Phi Dương, mỗi ngày mỗi khắc đều nghiêng cứu luyện chế, phối trí độc dược ngày càng mạnh.

Hai cường giả Vũ Vương bị độc dọa sợ, vội vàng mở to hai mắt.

Vân Phi Dương nói:

- Đồng ý?

Xoát xoát.

Hai người nỗ lực nháy mắt.

Thân chịu trọng thương, lại còn bị độc dược tra tấn, hai người rốt cục thỏa hiệp.

Vân Phi Dương cười nói:

- Kẻ thức thời là tuấn kiệt, như thế này mới đúng.

Nói rồi, lấy ra hai viên thuốc.

- Ăn đi.

Đồng Ông và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau một cái, vẻ mặt đắng chát nuốt viên thuốc vào.

- A!

Đan dược vừa vào bụng, hai người nhất thời hét thảm.

Độc này do Vân Phi Dương mượn nhờ độc dược Lăng Sa La nghiên cứu rồi tự mình phối trí, độc tính cực mạnh, coi như hai người tu vi ở trạng thái cao nhất cũng uống không nổi.

Bàn về độc thuật.

Lăng Sa La trước mặt hắn, tựa như tiểu hài tử hồ nháo.

Đồng Ông cùng Âu Dương Tĩnh ôm bụng, thống khổ lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Một khắc này.

Trái tim bọn họ tuôn ra khí tức tử vong, linh hồn giống như không thuộc về mình, giống như tùy thời bay ra ngoài!

Bị độc chết?

Hai người rất không cam tâm, rõ ràng đã thỏa hiệp, tại sao tên này còn muốn hạ độc!

Nhưng.

Ngay thời điểm thống khổ cường liệt nhất, độc tố thể nội bỗng nhiên biến mất, sau khi độc tố biến mất, loại thống khổ mãnh liệt kia cũng tiêu tán.

Hai người dừng lăn lại, ngây người.

Vân Phi Dương nói:

- Các ngươi phục dụng độc có tên Tuyệt Mệnh Đoạt Hồn Đan, loại độc này cách mỗi nửa năm sẽ tái phát một lần, thống khổ sẽ lần lượt nặng thêm, cho đến sau cùng triệt để thôn phệ linh hồn các ngươi.

Hắn hơi ngưng lại, âm u nói tiếp.

- Các ngươi phải hiểu, hậu quả mất đi linh hồn.

Ừng ực.

Hai người nuốt một ngụm nước bọt.

Tu luyện đến Vũ Vương, tự nhiên biết linh hồn chính là sinh mệnh bản nguyên, một khi mất đi, sẽ vĩnh thế không được luân hồi.

Cái này còn thống khổ hơn so với cái chết!

Tròng mắt Đồng Ông lấp lóe hoảng sợ, nói:

- Ngươi ….ngươi đến cùng muốn làm gì?

Dùng thủ đoạn như thế khống chế chính mình, khẳng định có mục đích.

Vân Phi Dương duỗi hai ngón tay, nói:

- Ta hiện tại cho hai người các ngươi lựa chọn, thứ nhất, quy thuận ta, thứ hai, linh hồn sụp đổ.

Hai người xém chút thổ huyết.

Hai con đường, còn có lựa chọn à, khẳng định là chọn thứ nhất!

Hai người vội vàng đáp.

- Ta… chúng ta quy thuận ngươi.

- Này mới đúng.

Vân Phi Dương vỗ vỗ tay, nói:

- Đến, trước nói tổ chức sau lưng bọn ngươi ra cho ta nghe một chút.

Đồng Ông và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Đến nước này, bọn họ triệt để sợ, chỉ có thể nói ra toàn bộ.

Tổ chức sau lưng họ tên Quỷ Các, một tổ chức thần bí được thành lập hai mươi năm trước.

Cuối cùng có bao nhiêu thần bí?

Hai người bọn họ ở Quỷ Các ba năm, chỉ biết lão đại Quỷ Các tên Quỷ Chủ, nhưng thủy chung chưa thấy người.

Ngày bình thường.

Đồng Ông cùng Âu Dương Tĩnh hành động tự nhiên, một cướp bóc, một có chức vụ trưởng lão Âu Dương gia.

Hai người thậm chí cũng không biết, hai người lại là đồng liêu trong tổ chức, cho đến khi bị Quỷ Sứ thần bí triệu kiến, mới lần thứ nhất gặp mặt, cùng một chỗ nhận nhiệm vụ.

Quỷ Sứ phát nhiệm vụ tiến về Đông Lăng thành, mua quyển cấm thuật kia.

Sau khi hai người thương nghị, khi bắt đầu đấu giá bản cấm thuật này, sẽ phối hợp đấu giá, lấy giá nhỏ nhất thu vào túi.

Nhưng.

Sự việc không thuận lợi như vậy.

Tiểu tử Cơ gia kia lại nâng giá lên, rơi vào đường cùng, Âu Dương Tĩnh đành phải lấy giá cao mua lại.

130 vạn.

Khoản tiền này rất lớn, Âu Dương Tĩnh lấy ra, tâm như đang nhỏ máu.

Cho nên, hai người lại thương lượng một phen, quyết định đoạt lại tiểu tử Cơ gia kia đền bù tổn thất.

Cơ Viêm cũng không may, trước bị Vân Phi Dương để mắt tới, lại bị hai người để mắt, thành một đầu dê béo ai cũng muốn làm thịt.

- Quỷ Các, Quỷ Chủ!

Biết được tổ chức này, Vân Phi Dương thầm nghĩ:

- Hẳn là một tổ chức hắc ám rất ngưu.

Còn cần nói sao.

Đồng Ông cùng Âu Dương Tĩnh là cường giả Vũ Vương chỉ phụ trách chạy vặt, có thể nghĩ cái gọi Quỷ Các, đến cùng trâu bao nhiêu.

Hắn hiếu kỳ hỏi:

- Các ngươi còn làm qua nhiệm vụ gì?

- Cái này…

Hai người thì nhìn nhau một cái, rất hổ thẹn nói:

- Chỉ lần này.

- Phốc! Ha ha ha.

Vân Phi Dương cười nói:

- Lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ đã bị ta bắt, các ngươi cũng quá vô dụng.

Hai người cúi đầu xuống, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

- Tuy nhiên…

Vân Phi Dương dừng cười nói.

- Ta rất hiếu kì, Quỷ Các cho các ngươi chỗ tốt gì, có thể để hai ngươi cam tâm tình nguyện hiệu lực.

Đồng Ông cùng Âu Dương Tĩnh trầm mặc.

- Không chịu nói?

Mục quang Vân Phi Dương lãnh lệ lên.

- Nói một chút đi!

Đồng Ông vội vàng lên tiếng.

- Chỉ cần làm việc cho Quỷ Các mười năm, có thể đạt được một khỏa đan dược đột phá cảnh giới nhỏ.

- Cái gì?

Vân Phi Dương trừng to mắt hỏi lại.

- Đan dược đột phá cảnh giới nhỏ?

- Không sai.

Âu Dương Tĩnh đáp.

- Mới đầu hai người chúng ta cũng không tin, nhưng ở Quỷ Các một thời gian được khen thưởng một viên thuốc, từ Vũ Vương sơ kỳ tăng lên đến trung kỳ.

- Đúng vậy.

Nhớ tới chuyện cũ, Đồng Ông cũng cả kinh nói:

- Nếu không có phát sinh trên người mình, lão phu thực không tin, thế giới này vậy mà lại có đan dược đề bạt cảnh giới nhỏ của Vũ Vương, còn không có tác dụng phụ gì.

Không có tác dụng phụ?

Vân Phi Dương rung động không thôi.

Tại trong hiểu biết của hắn, luyện đan thuật Phàm Giới đúng thật có đan dược tăng cao tu vi, nhưng chỉ hạn chế Vũ Vương trở xuống, còn có tác dụng phụ to lớn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play