Vân Phi Dương được người hầu dẫn vào nội viện Tô gia.

- Haha!

Lão thái gia Tô gia từ phòng khách đi ra, cười nói:

- Tiểu gia hỏa, đến Tô gia ta muốn tính nợ?

Sáng sớm, Vân Phi Dương cưỡi hổ đi khắp nơi đòi nợ đã sớm truyền khắp Đông Lăng thành, hắn sớm nghe tin này rồi.

Vân Phi Dương nói:

- Tô lão gia chủ, ta không phải tính nợ, hôm nay ta đến đây trả sổ sách.

- Ồ?

Tô gia lão thái gia ngạc nhiên nói:

- Ngươi thiếu tiền Tô gia ta?

- Tiền không nợ.

Vân Phi Dương chân thành nói:

- Nợ ân.

- Ha ha ha.

Tô gia lão thái gia cười lớn một tiếng, khua tay nói:

- Tiểu gia hỏa, mời vào trong.

Phòng khách.

Tô Lão thái gia Tô Hoài Cốc ngồi ở vị trí đầu, Vân Phi Dương ngồi kế bên.

Người hầu dâng trà rời đi.

Vân Phi Dương nhấm nháp một phen, khen:

- Trà ngon.

Tô Hoài Cốc vuốt râu, cười nói:

- Tiểu gia hỏa, lá gan ngươi thật to, dám lấy phương thức như vậy đi các đại gia tộc tính nợ, không sợ Lâm Nhược Hiên tìm ngươi phiền phức?

- Không sợ.

Vân Phi Dương cười nói:

- Nhạc phụ đại nhân sẽ hiểu ta.

Khóe miệng Tô Hoài Cốc hơi rút, nói:

- Tên kia thật gả nữ nhi cho ngươi?

- Ừm.

Vân Phi Dương không biết xấu hổ gật đầu.

- Chậc chậc.

Tô Hoài Cốc nói:

- Lâm gia tìm được một thiên tài tiền đồ vô hạn làm con rể, tương lai cũng được nhờ a.

Tô Lão thái gia vô cùng xem trọng Vân Phi Dương, nếu không cũng không ra mặt giúp hắn.

- Tô lão…

Vân Phi Dương đang muốn mở miệng nói chuyện.

Bên ngoài đi tới một nữ tử, hô:

- Gia gia.

Người tới là Tô Tình.

Ngày hôm nay, nàng mặt một bộ đồ trắng, trang sức trang nhã, thướt tha đi tới, rất có phong phạm tiểu thư khuê các.

- Ách!

Vân Phi Dương khẽ giật mình.

Trước khi vào học phủ, hắn đã nhận biết cô nàng, ngày bình thường nàng mặc trang phục rất phổ thông, cho nên hắn không có cảm thấy có gì đặc thù, bây giờ trang điểm thì lại xinh đẹp như vậy.

Chẳng lẽ biết ta tới, cố ý trang điểm cho ta xem?

Vân Phi Dương thầm than, nói:

- Quả nhiên tuyệt kỹ của nữ nhân là trang điểm!

- A?

Tô Tình đi tới, nhìn thấy Vân Phi Dương, ngoài ý muốn nói:

- Ngươi làm sao cũng ở đây?

Răng rắc.

Tâm tự luyến của Vân Phi Dương nhất thời tan nát.

- Tình nhi!

Tô Hoài Cốc khẽ nhíu mày, nhẹ giọng chỉ trích.

- Gia gia đang tiếp khách, ngươi muốn đến thì đến, một điểm lễ phép cũng không hiểu.

Tô Tình le lưỡi, cười nói:

- Đều là đồng học, không có chú ý nhiều như vậy.

Nói xong, nàng ngồi xuống bên cạnh Vân Phi Dương, nói:

- Ngươi thấy ta nói đúng không, soái ca?

- Đúng đúng.

Vân Phi Dương gật đầu.

Tô Hoài Cốc lắc đầu, nói:

- Nha đầu, nay ngươi trang điểm xinh đẹp như vậy, có phải đang đợi tiểu tử Phương gia kia?

Tô Tình cười nói:

- Nó đó.

Vân Phi Dương tò mò hỏi.

- Tiểu tử Phương gia? Là ai?

Tô Tình nhìn về phía hắn, cười nói:

- Vị hôn phu ta, đẹp trai hơn ngươi nhiều.

- Ây.

Vân Phi Dương nhất thời đau lòng.

- Ai.

Tô Tình trêu ghẹo nói:

- Thực, ngươi cũng không xấu. Đáng tiếc, ta sớm đã có người trong lòng, nếu không phải vậy, soái ca như ngươi há có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta.

Tính cách cô bé này cũng quá thẳng rồi.

Vân Phi Dương rất ưa thích.

Hắn đùa nghịch cười:

- Đáng tiếc, ngươi đã có người trong lòng, nếu không, dạng nữ nhân như ngươi, Vân Phi Dương ta sẽ truy cầu.

Tô Tình nhìn hắn, cười:

- Quả nhiên ngươi như Âm Âm nói, hể gặp cô gái xinh đẹp thì sẽ trêu đùa.

- Ngươi đang khen mình dung mạo xinh đẹp?

- Không phải vậy à?

- Cũng tạm được, miễn cưỡng vượt qua kiểm tra.

- Ngươi

- Khụ khụ.

Tô Hoài Cốc vội ho một tiếng, nói:

- Nha đầu, nơi này không liên quan đến ngươi, nhanh về phòng của mình đi, tiểu tử Phương gia chắc đến tối mới tới.

- Không có việc gì, ta không vội.

Tô Tình ngồi ngay thẳng, nói:

- Các ngươi tiếp tục đi, ta ngồi đây đợi là được.

Tô Hoài Cốc quả nhiên rất thương yêu cô cháu gái này, mặc cho nàng ở chỗ này, rồi mở miệng:

- Tiểu tử, ngươi nói đến trả sổ sách, sao còn chưa xuất ra?

Vân Phi Dương cười nói:

- Tô lão, thực ra ngay từ đầu ta nghĩ đến đây đưa hơn mười hai vạn tỏ lòng biết ơn. Bất quá, hiện tại ta thay đổi chú ý, quyết định đưa chính mình cho Tô gia.

- Phốc phốc.

Tô Tình che miệng cười nói:

- Ngươi muốn ở rể?

- Đúng thế.

Vân Phi Dương nói:

- Tô lão nếu như nguyện ý gả ngươi cho ta, ở rể cũng không quan trọng, dù sao tao không cha không mẹ.

Tô Tình ngạc nhiên.

Nàng không ngờ tên này sẽ không biết xấu hổ như thế!

- Hồ nháo!

Tô Hoài Cốc mất mặt, nói:

- Vân Phi Dương, tôn nữ của ta đã có hôn ước!

Bầu không khí có chút áp lực.

Vân Phi Dương đột nhiên vung tay lên, trên mặt bàn xuất hiện 100 ngàn ngân phiếu, nói:

- Mới vừa chỉ đùa thôi, mười vạn lượng này xin hãy nhận lấy, về sau vãn bối tại Đông Lăng thành còn dựa vào ngài nhiều hơn.

- Ngươi tiểu tử này!

Tô Hoài Cốc bỗng nhiên cười rộ lên, khoát khoát tay, nói:

- Tô gia ta không thiếu mười vạn lượng, mau thu hồi đi.

Tô Tình âm thầm buông lỏng một hơi, nghĩ thầm:

- Tên này thật sự lời gì cũng dám nói!

- Như vậy sao được.

Vân Phi Dương chân thành nói:

- Mười vạn lượng tuy ít, nhưng cũng là tâm ý của ta, Tô lão phải nhận lấy, không thì ta không đi.

- Haha.

Tô gia lão thái gia nói:

- Nói như vậy, ta nhất định phải thu?

- Ừm.

- Tốt.

Tô Hoài Cốc không từ chối nữa, thu hồi mười vạn lượng.

Vân Phi Dương không tiện ở lâu, chắp tay nói:

- Tô lão, cáo từ.

Tô lão thái gia tự mình đưa tới cửa.

Bất quá thời khắc khi hắn chuẩn bị rời đi, trên đường phố truyền đến tiếng gầm giận dữ, chỉ thấy một đầu Sư Thú cao lớn chạy nhanh đến.

Nháy mắt.

Sư Thú đã đứng trước phủ Tô gia.

Một nam tử nhảy xuống, tướng mạo cực kỳ tuấn lãng, khóe môi nhếch lên mỉm cười, cho người ta một cảm giác rất rực rỡ.

Hắn nhảy xuống, vung lên áo, chắp tay nói:

- Tô gia gia!

Tô Hoài Cốc ngoài ý muốn nói:

- Nhanh như vậy đã đến?

Nam tử nói:

- Gia phụ phân phó, trên đường không được ham chơi, cho nên vãn bối không dám chậm trễ.

- Tốt tốt.

Tô Hoài Cốc cười rộ lên.

Nam tử nhìn về phía Vân Phi Dương, rất có lễ phép chắp tay, nói:

- Vị bằng hữu này là?

- Vân Phi Dương.

Vân Phi Dương cũng rất lễ phép nói, nhưng trong lòng đang suy nghĩ:

- Tên này cưỡi Sư Thú, chí ít cũng tứ phẩm, xem ra thân phận không đơn giản.

Nam tử cười nói:

- Tại hạ Phương Dương!

- Kính đã lâu kính đã lâu!

Vân Phi Dương khách sáo một câu, sau đó nói:

- Tô lão, vãn bối trước hết cáo từ.

- Đi đi.

Tô Hoài Cốc gật gật đầu.

Vân Phi Dương quay người rời đi, đi trên đường, nói thầm:

- Người này nhìn qua rất không tệ, ánh mắt Tô Tình, tốt đấy.

- Tuy nhiên

Hắn lại nhíu mày lại, nói:

- Có chút kỳ quái.

Đến cùng quái chỗ này, hắn lại không nói ra được, hắn có cảm giác, người này không đơn giản.

Đương nhiên không đơn giản.

Phương Dương đến từ Lục tinh Lăng Vũ Thành, gia tộc cũng là đỉnh cấp số một số hai nội thành, thân phận còn cao quý hơn Trương Hằng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play