Thái Trưởng Lão Nhiễm gia phẫn nộ bộc phát ra thuần linh lực bàng bạc!
Hắn rốt cục nhịn không được!
Dù Vân Phi Dương biểu hiện mạnh cỡ nào tại Cổ Chiến Trường, hắn cũng muốn xuất thủ, bởi vì nơi đây là gia viên của hắn!
Nhưng.
Thái Trưởng Lão Nhiễm gia rất bi kịch.
Bởi vì, vừa muốn chuẩn bị động thủ, một bóng dáng phát ra lam quang đột nhiên xuất hiện!
Sắc mặt Thái Trưởng Lão Nhiễm gia biến đổi, hắn còn không lấy lại tinh thần đã cảm giác một cái đuôi lông xù quất tới!
Tốc độ quá nhanh, để hắn không thể né tránh!
Bành!
Thái Trưởng Lão Nhiễm gia bị đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, xương sườn bị đánh gãy mấy cái, không đứng lên nổi.
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ ngoắc ngoắc cái đuôi, con ngươi lấp lóe vẻ xem thường.
Tại Cổ Chiến Trường, nó bị đè nén rất thảm bây giờ rốt cục có thể
dùng thực lực chứng minh chính mình, sao lại không vui cho được!
Đám người Nhiễm gia hãi nhiên.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Võ giả mạnh nhất Nhiễm gia ngươi ngay cả khế ước thú của ta cũng
đánh không lại, các ngươi còn có tư cách gì phản kháng, ngoan ngoãn lấy
tiền ra đây.
Sắc mặt Gia chủ Nhiễm gia cực kỳ khó coi, sau cùng nắm quyền, thỏa hiệp.
- Ta cho!
Thái Trưởng Lão đều bị đánh bại, làm sao phản kháng?
Vân Phi Dương thu 180 vạn lượng rồi cưỡi Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ nghênh ngang rời đi.
Nhiễm gia một mảnh hỗn độn.
- Quá mạnh!
- Ngay cả khế ước thú cũng mạnh như vậy!
Mọi người bị rung động thật sâu.
Nhưng.
Chợt bọn hắn ý thức được, phương hướng Vân Phi Dương bước đi, cũng
không phải Đông Lăng học phủ, mà chính là Mạc gia, bọn hắn nghĩ thầm,
tên này còn muốn gây sự.
Quả nhiên.
Vân Phi Dương lấy phương thức đồng dạng oanh mở đại môn Mạc gia.
Hắn nghênh ngang đi vào nói:
- Mạc gia các ngươi tiến vào Cổ Chiến Trường, tất cả mười lăm người, mỗi người một vạn lượng.
- Tiểu tử!
Gia chủ Mạc gia phẫn nộ quát.
- Ngươi quá càn rỡ!
Ầm ầm!
Tường ngoài Mạc gia nát ra một lỗ thủng.
Võ giả chạy tới mắt thấy một màn vừa xuất hiện ở Nhiễm gia nay lại
xuất hiện tại Mạc gia thì trợn mắt, nhưng giờ tập mãi thành quen nên
cũng không ngạc nhiên lắm.
Bất quá bọn hắn vô cùng bội phục!
Đòi tiền thành cảnh này, trước nay chưa từng có a.
Mục đích Vân Phi Dương rất đơn giản, giao tiền ta rời đi, không trả
tiền, ta cũng không giết các ngươi, ta chỉ phá hư cơ nghiệp các ngươi
thôi!
Mạc gia mạnh hơn Nhiễm gia một chút, bọn hắn có hai Vũ Tông, đáng
tiếc kết quả y như Thái Trưởng Lão Nhiễm gia, đều bị Tật Phong Kiếm Sĩ
Hổ quét bay ra ngoài.
Một khắc này.
Đại Bạch ưỡn ngực, hiển lộ khí thế ngạo nghễ.
Từ khi ký kết khế ước đến nay, nó đều bị làm thú cưỡi để cưa gái,
ngày hôm nay rốt cục có thể trước mặt nhân loại hiển lộ hùng phong!
Sau nửa ngày, Vân Phi Dương lần lượt đi dạo rất nhiều gia tộc, đám
gia tộc này đều không ngoại lệ, đại môn bị hủy, cao thủ gia tộc đều bị
Đại Bạch ngược.
Tay chân cường hãn như thế khiến cho gia tộc nào cũng sợ, cuối cùng
chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, tâm không cam tình không nguyện móc tiền
túi ra bồi thường.
Nói thật.
Vân Phi Dương tuy bá đạo, nhưng đòi tiền cũng không nhiều, mỗi người một vạn lượng, các gia tộc còn có thể chịu đựng nổi.
Mà lại.
Trong suy nghĩ của hắn số tiền này hắn đáng được có.
Dù sao, sau khi khống chế đại trận hắn đã để toàn bộ bọn người kia sống, nếu không hết thảy đều chết bên trong rồi.
Đi dạo hơn phân nửa Đông Lăng thành, Vân Phi Dương thu một bút sổ sách.
Số tiền này không ít, nhưng hắn cũng không thỏa mãn, hướng về mục tiêu kế tiếp xuất phát, Trương gia!
- Vẫn muốn đi Trương gia sao?
- Tên này quá mạnh, Trương gia xếp hạng hai cũng dám đi!
Mọi người theo sát phía sau.
Bọn họ suy đoán, Trương gia không sẽ thỏa hiệp, song phương khẳng định ra tay đánh nhau!
Nhưng.
Để bọn hắn sụp đổ là.
Trương gia có lẽ đã thu được tin tức Vân Phi Dương cướp sạch gia tộc
Đông Lăng thành, cho nên đã sớm mở đại môn ra, Vân Phi Dương cũng không
thể nào đánh mà vào.
Ba.
Hắn bước vào đại môn Trương gia, nói:
- Trương gia rất thức thời.
Bất quá, sau một khắc, ánh mắt lại lãnh lệ. Bởi vì, nội viện Trương
gia đứng một nam tử phong độ nhẹ nhàng, chính là Trương Hằng đã lâu
không gặp!
- Trương công tử bình phục rồi à?
- Hai thiên tài lại đối mặt, chắc có trò vui để nhìn!
Mọi người chờ mong.
Đại chiến Sinh Tử Đài hơn một tháng trước, đến nay vẫn còn mới mẻ,
nếu như có thể đánh một trận nữa, khẳng định càng thêm đặc sắc!
Ám Bộ bị diệt, không quan trọng, nhưng Thanh nhi và hắn làm bạn thật
lâu, quan hệ hai người sớm đã siêu việt chủ tớ, với Trương Hằng, Thanh
Nhi chính là huynh đệ của mình.
- Muốn đánh một trận à?
Vân Phi Dương đi tới.
Trương Hằng cưỡng chế lửa giận xuống, vung tay.
- Đây là sổ sách Trương gia thiếu ngươi tại lăng mộ.
Thỏa hiệp!
Trương gia nhận thua!
Mọi người trợn to mắt.
Dưới cái nhìn của họ, gia tộc đứng thứ hai Đông Lăng thành hẳn sẽ không sợ thiên tài Đông Lăng học phủ.
Ba!
Vân Phi Dương tiếp nhận không gian giới chỉ, Linh Niệm quét qua, phát hiện bên trong để mười vạn lượng.
Hắn cười nhạt một cái, nói:
- Nếu như ngay từ đầu các ngươi thức thời không chọc đến ta thì sẽ không huyên náo không vui như vậy rồi.
Nói xong quay người rời đi.
Con ngươi Trương Hằng lấp lóe tia lạnh lùng, nói:
- Thắng bại giữa ta với ngươi sẽ không quyết định qua một trận đấu.
Thời gian còn rất sớm, hi vọng ngươi có thể cuồng vọng mãi như vậy!
Hắn bại trong trận chiến Sinh Tử Đài, nhưng không có nghĩa hắn chấp
nhận thất bại. Ngược lại, hắn ý thức được chính mình không đủ.
Thua một lần không sao!
Một đời người, vốn có thua có thắng!
Té ngã nơi nào, đứng lên nơi đó, dùng thực lực siêu việt đánh bại đối thủ!
Không hổ là Trí Vũ Tinh.
Trên đài bị Vân Phi Dương thương tổn tự tôn, còn có thể tỉnh lại!
Nói thật.
Loại người này đáng sợ nhất!
Nhưng Vân Phi Dương lại lắc đầu, xem thường nói:
- Kể từ ngày ngươi thua ta, nhất định cả đời sẽ không siêu việt ta.
- Thật sao?
Trương Hằng lạnh lùng nói:
- Ba năm sau, trước khi diễn ra giải đấu thiên tài có dám chiến không?!