Bảo Lỵ cho rằng mình là Vũ Sư, tu vi cao hơn bọn La Mục nên ngồi trên Phong hệ hung thú cũng không có vấn đề.

Nhưng.

Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ mở ra tốc độ bão tố hóa thành một đường lưu quang phóng đi, hình ảnh xung quanh chỉ chợt lóe qua rồi biến mất.

Lúc này nàng mới biết được, mình đã quá ngây thơ!

Vù vù!

Cuồng phong đánh tới như đao cắt, mái tóc đen của Bảo Lỵ bị thổi bay.

- Lão sư hãy ngồi vững, hôm nay ta sẽ giúp ngươi hiểu thế nào là tốc độ!

Vân Phi Dương hô lớn.

Thanh âm vừa kết thúc, Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ hét lớn một tiếng, bỗng nhiên lăng không đứng lên, dưới chân bạo phát Phong Tuyền, hóa thành sao băng xuyên qua giữa khu rừng!

Nhanh!

Quá nhanh!

Bảo Lỵ ngồi phía sau, chịu ảnh hưởng của sức gió nên khó có thể mở ra hai mắt, cuối cùng không thể chịu nổi nên cơ thể gắt gao ôm chặt Vân Phi Dương, đưa khuôn mặt mình dán lên lưng hắn, ngăn cản gió lớn tập kích.

Cảm thụ được thân thể nữ nhân mềm mại, Vân Phi Dương nhất thời lâng lâng.

Đây mới là mục đích chính của hắn khi mang lão sư đi hóng mát!

Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ chạy thật lâu rồi mới dần thả chậm tốc độ, cuối cùng dạo bước giữa rừng núi.

Lại nói.

Một con Bạch Hổ hùng vĩ cõng một nam một nữ đi ngao du trong rừng, phong cảnh rất lãng mạng.

Vân Phi Dương nói:

- Lão sư thấy thế nào, tốc độ khế ước thú của ta cũng được chứ?

- Ách…

Gương mặt Bảo Lỵ ửng đỏ, nàng đứng dậy, cuống quít sửa lại mấy sợi tóc bay tán loạn.

Lúc nãy ôm chặt lấy Vân Phi Dương làm nàng hoảng hốt suy nghĩ, dựa sát vào bờ lưng rắn chắc của hắn, cảm nhận được thân nhiệt của đàn ông, lòng nàng dâng lên cảm giác an toàn trước đó chưa từng có.

Thời khắc đó.

Bảo Lỵ quên mất mình đang hóng mát, chỉ cảm thấy có một người nam nhân để dựa vào cũng không tệ.

Suy nghĩ bắt đầu loạn rồi chợt nhớ hắn là học sinh của mình!

Bảo Lỵ ném suy nghĩ lung tung kia đi, khôi phục thần thái vũ mị trước đây, khẩu thị tâm phi nói:

- Bình thường.

Xoát.

Đột nhiên Vân Phi Dương xoay người, nói:

- Lão sư, ngươi không thấy ta rất ưu tú sao?

Bảo Lỵ khẽ giật mình.

Bời vì ánh mắt hắn rất thâm tình.

Tất nhiên.

Tên này mà nhìn thấy mỹ nữ thì ánh mắt đều rất thâm tình, rất nghiêm túc, đều tính tìm cách đoạt người đó về làm vợ!

Nếu như đổi lại là một cô nương đơn thuần như Mục Oanh.

Đối mặt với loại ánh mắt thâm tình này, khẳng định sẽ đổ gục.

Bảo Lỵ thì khác.

Nàng đã qua cái thời thiếu nữ, tâm tính thành thục nhưng tính cách lại bạo lực cho nên bình tĩnh tự nhiên cười nói:

- Ngươi muốn nói cái gì?

Vân Phi Dương nói:

- Ta cảm thấy tuổi tác người cũng không còn nhỏ nữa, nên gả cho một nam nhân ưu tú.

Bảo Lỵ cười nói:

- Ngươi muốn nói mình là gã nam nhân ưu tú kia?

Hô!

Vân Phi Dương bỗng nhiên lại bùng phát tu vi Vũ Tông, dùng khí lực cực mạnh quét bay lá cây xung quanh, Thuần Linh Lực trên cánh tay trái như ngọn lửa đang thiêu đốt.

Hắn chân thành nói:

- Thời gian một năm ngắn ngủi, từ Vũ Lực đột phá lên Vũ Tông, ta như thế vẫn chưa đủ ưu tú sao, lão sư?

Lời lẽ thốt ra đầy tự tin và ngạo nghễ.

Nhưng mà.

Bảo Lỵ cho rằng hắn không phải không ưu tú, cái này đã không thể dùng ưu tú để hình dung, chỉ có thể dùng hai từ Yêu Nghiệt!

Thử hỏi.

Những thiên tài đứng đầu Vạn Thế Đại Lục có mấy ai làm được?

- Ngươi rất ưu tú.

Bảo Lỵ đi tới gần hắn, duỗi ngón tay xanh nhạt ra, nhẹ nhàng chạm vào ót của hắn, nở nụ cười xinh đẹp, nói:

- Đáng tiếc, ta sẽ không gả cho ngươi.

Vân Phi Dương nghiêm túc nói:

- Chúng ta đã có đánh cược với nhau.

- Thập nhị tinh Thành sao?

- Ừm!

- Bao lâu? Mười năm, hai mươi năm, hay năm mươi năm?

Bảo Lỵ cười nói:

- Vân Phi Dương, ngươi rất xuất sắc, tương lai có lẽ sẽ thật sự thành lập một tòa thập nhị tinh Thành, khi đó lão sư ta đã già, lấy tư cách gì gả cho ngươi và ngươi có nguyện ý cưới một lão thái bà không?

- Không biết.

Vân Phi Dương cười nói:

- Thành lập một tòa thập nhị tinh Thành với ta không cần quá lâu.

Bảo Lỵ lắc đầu.

Tên học sinh này càng trưởng thành, năng lực khoác lác càng mạnh càng lợi hại.

Vân Phi Dương tiếp tục nói:

- Mặc dù có thật lâu đi chăng nữa ta cũng sẽ cưới ngươi.

Rất nhiều nữ nhân đều sẽ hỏi nam nhân rằng nếu có một ngày ta già đi ngươi vẫn sẽ yêu ta sao, đối với loại vấn đề này, chỉ cần nam nhân có chút trí não thì khẳng định đều sẽ nói yêu.

Cho nên.

Câu trả lời này củaVân Phi Dương rất chính xác.

Bảo Lỵ cười rộ một tiếng, lại chạm vào ót của hắn, nói:

- Cái miệng của ngươi thật ngọt nha.

Nữ nhân này!

Lại dám đùa mình, thật đáng giận!

Tâm Vân Phi Dương bỗng dưng lên cơn hung ác, bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng kéo qua.

Bảo Lỵ không kịp chuẩn bị nên ngã vào trong ngực hắn, thẹn quá hoá giận muốn giãy dụa, lại nghe tên kia nói:

- Đương nhiên, làm nữ nhân của ta thì thanh xuân sẽ trường tồn, cũng không bao giờ trở thành lão thái bà.

Bảo Lỵ khẽ giật mình.

Thanh xuân trường tồn?

Tiểu gia hỏa này lời gì cũng dám nói, khó trách Mục Oanh lại mê hắn đến thần hồn điên đảo.

- Thả ta ra.

- Không buông.

- Muốn chết phải không?

Đôi mắt lạnh lùng của Bảo Lỵ chợt loé lên, muốn lập tức chạy đi thật nhanh.

Vân Phi Dương vô liêm sỉ, nói:

- Lão sư, vụ đánh cược ở Thiên Vũ thành ngày đó của chúng ta vốn đã có hiệu lực, cho nên bây giờ ngươi đã là vị hôn thê của ta, chỉ còn thiếu một tòa thập nhị tinh Thành để cử hành hôn lễ thôi.

Bảo Lỵ im lặng.

Vân Phi Dương tiếp tục nói:

- Ta ôm vị hôn thê của mình thì có gì không đúng?

Bảo Lỵ thật không còn cách nào khác.

Vân Phi Dương tài cao mà gan cũng lớn, chẳng những ôm lão sư mà còn áp sát người, cười nói:

- Thực ra ta biết trong mắt người bình thường, thầy trò không thể làm như vậy, nếu không sẽ bị người đời chê cười.

Bảo Lỵ lạnh lùng nói:

- Ngươi biết thế sao còn không buông ta ra.

Đây cũng là điều nàng bận tâm, nàng phải làm tấm gương sáng cho người khác, không thể gả cho học sinh.

Nàng mang khí chất vũ mị trời sinh, khiến người ta nghĩ không điều gì có thể cản trở nàng nhưng thật ra bên trong lại ẩn giấu một trái tim bảo thủ.

Nhưng.

Vân Phi Dương đến từ Thần Giới.

Chuẩn xác mà nói, dù không có Thần Cách, không có thân phận Chiến Thần thì cũng là một hậu duệ Thần tộc hàng thật giá thật.

Khái niệm của người thường quả thật không thể trói buộc hắn.

- Lão sư, ngươi là nữ nhân mà ta nhìn trúng, tất nhiên tương lai sẽ cưới về nhà!

Vân Phi Dương nắm quyền, lạnh lùng nói:

- Nếu như có người dùng quan niệm của thế tục để đi nói này nói kia, lão tử ta sẽ đấm nát loại quan niệm này một cách triệt để!

Xoát!

Đột nhiên một quyền của Bảo Lỵ bay tới.

Vân Phi Dương không kịp chuẩn bị nên trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, cuối cùng lại treo ngược trên cây.

Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ giật mình, quay lại nhìn về phía Bảo Lỵ, trong con ngươi lóe ra một tia sợ hãi.

Chủ nhân là một người ghê gớm, thế mà lại bị một quyền của nàng đánh bay.

Cái này, thật đáng sợ!

Bảo Lỵ vỗ vỗ tay, nhướng mày nói ra:

- Tiểu tử thối, nhớ kỹ rằng trước mặt lão sư, không được dùng từ lão tử thô tục này!

Mắt Vân Phi Dương trợn trắng, nói:

- Nhớ, nhớ kỹ!

Bảo Lỵ hài lòng gật gật đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, âm thanh lạnh lùng nói:

- Nhìn cái gì mà nhìn, trở về!

Xoát!

Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ vội vàng quay đầu trở về, vứt bỏ chủ nhân trên cây.

- Không phải chứ.

Vân Phi Dương sụp đổ không thôi.

Khế ước thú của chính mình, không nhận mệnh lệnh mà lại bị nàng chỉ huy, về sau còn lăn lộn thế nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play