Thành chủ Thiên Vũ Thành tên Mạc Dư Sinh, tu vi Vũ Vương Trung kỳ, thực lực cao hơn Lâm Nhược Hiên một chút.
Hắn và Mộ Dung Thượng Thư được xưng song vương Thiên Vũ Thành.
Giờ phút này, Mạc Dư Sinh đứng trong miếng đất lõm, nhìn cỗ thi thể bị xuyên thủng ngực kia, cả người choáng váng.
Thái Thượng trưởng lão Mộ Dung gia tu vi Vũ Vương Sơ kỳ!
Liền... chết như vậy?
Một khắc này.
Trong lòng Mạc Dư Sinh nỗi lên sóng biển kinh thiên.
Bởi vì, căn cứ vết tích nơi hiện trường, cùng vết thương trên cơ thể
Mộ Dung Thượng Thư, hắn có thể phán định, tên này bị một kích miểu sát!
Lực lượng cường giả Vũ Vương tăng phúc mỗi tầng mặc dù chỉ hơn trăm
trọng, nhưng dưới tình huống ngang cấp cũng không quá khoa trương được,
tỉ như Mạc Dư Sinh có tu vi Vũ Vương Trung kỳ thi triển võ kỹ cũng mới
bạo phát 300 trọng.
Mặc dù có thể chiến thắng Vũ Vương Sơ kỳ, nhưng một kích miểu sát gần như không thể!
Mà có thể miểu sát được Vũ Vương Sơ kỳ, cũng chỉ có...
Mạc Dư Sinh hoảng sợ, nói:
- Vũ Hoàng!
Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, tuyệt không phải một Vũ Vương có thể làm được! Tất nhiên là cường giả cấp Vũ Hoàng gây ra!
Nghĩ tới đây.
Mạc Dư Sinh không khỏi rùng mình một cái.
Loại cấp bậc Vũ Hoàng này, mặc dù không phải cường giả đứng đầu Vạn
Thế đại lục, nhưng cũng rất ít xuất thế, không nghĩ tới, hôm nay lại
xuất hiện một cao nhân tại Thiên Vũ Quận!
- Mộ Dung Thượng Thư, Mộ Dung Thượng Thư a.
Nhìn cỗ thi thể kia, Mạc Dư Sinh chua xót nói:
- Không nghĩ tới, ngươi đi như thế.
Xoát xoát!
Nhưng vào lúc này, Mộ Dung gia cùng Võ Giả Thiên Vũ Thành xông lại đây.
- Thành chủ!
Đám người kinh hãi.
- Thái trưởng lão!
Trưởng lão Mộ Dung gia thấy rõ cỗ thi thể, thần sắc đột nhiên ngốc trệ.
Hắn thi triển Cấm Linh Âm kêu gọi Mộ Dung Thượng Thư xuất hiện.
Nhưng.
Bây giờ suy nghĩ một chút, cấm thuật lần này hoàn toàn là câu hồn đòi mạng.
Một đoàn người Đông Lăng Học Phủ ngày đêm đi đường, rốt cục một cước bước khỏi địa giới Thiên Vũ Quận.
Hô.
Cao Viễn Chúc thở một hơi.
Chỉ cần tới đây, chẳng khác nào đã an toàn.
Võ Giả Thiên Vũ Quận dù có to gan hơn nữa cũng không dám đuổi theo,
bởi vì cách đây mười dặm chính là Thiết Cốt Thành, Hắc Long Quân đang
đóng giữ bên trong!
- Tiểu gia hỏa...
Hắn quay đầu nhìn về phía sau lưng, nỉ non:
- Nhanh trở lại, chúng ta chờ ngươi tại Thiết Cốt Thành.
Đạp đạp!
Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa, số lớn binh sĩ Hắc Long Quân đang ầm vang mà đến.
Xoát!
Từ Phàm từ trên ngựa nhảy xuống, quát lên:
- Chào quân lễ!
Xoát xoát!
Ngàn Hắc Long Quân xuống ngựa, dùng nghi lễ quy nhất trong quân đội nghênh đón những anh hùng khải hoàn trở về!
Vài thám tử trong Thiên vũ học phủ đã đi đường suốt đêm truyền tin
về, sáng sớm ngày thứ hai bọn hắn đã mang tin tức thắng lợi truyền về.
Một khắc này.
Binh sĩ trong Thiết Cốt Thành cao giọng hoan hô, âm thanh chấn động
khắp nơi, cư dân bị ép rời nhà càng lệ nóng doanh tròng, khó mà tự kiềm
chế.
Trận luận bàn này đại biểu không chỉ có vinh dự, còn đại biểu quyền
sở hữu Thiết Cốt Thành, luận bàn thắng lợi có nghĩa gia viên được bảo
trụ, cư dân bọn hắn rốt cục có thể an ổn sinh sống!
Từ Phàm cũng kích động không thôi, hắn lấy tín vật quân báo khẩn cấp
chạy xuốt tám trăm dặm, truyền tin tức thắng lợi đến Đông Lăng thành!
Cũng chỉ nửa ngày thời gian.
Tin chiến thắng đã truyền về Đông Lăng thành.
Lâm Nhược Hiên mừng rỡ, thậm chí, nằm mơ đều không nghĩ tới, kết quả
lại là 5-0, học viện bọn hắn dùng phương thức nghiền ép đạt được thắng
lợi!
- Bọn người Vân Phi Dương thắng!
- Ha ha ha, 5-0, quét ngang thiên tài Thiên vũ học phủ!
- Quá sung sướng, quá sung sướng a!
- Đông Lăng Quận uy vũ, Đông Lăng Học Phủ uy vũ!
Nội thành Đông Lăng, tiếng hoan hô như sóng triều.
Thân làm người Đông Lăng Quận, trong lòng mọi người đều có cảm tình
với cố hương, đám người Vân Phi Dương thắng lợi khiến bọn họ phấn khởi.
Phải biết.
Học phủ Tam tinh thành chiến thắng học phủ Tứ tinh thành.
Diệp Nam Tu cùng đám người Hắc Mao xếp bàn ghế xung quanh rồi nhảy múa, cực kỳ giống Hầu tử, như bị hóa điên.
Phong Thiếu Ngôn ngồi trên ghế, âm thầm cả kinh.
- Vậy mà đánh được 5-0, thực không thể tin.
Người này từ học phủ cấp trên chuyển tới nên cũng có lý giải đối với
những thiên tài nơi đó, nhất là Thập Vũ Chi Tinh càng mạnh đến quá phận.
Nguyên bản hắn cho rằng, Vân Phi Dương mặc dù cường thế, chung quy
cũng chỉ có thể thắng một trận, không nghĩ tới, bốn người khác lại cũng
có thể đánh bại đối thủ.
Quả nhiên.
Đông Lăng Học Phủ, tàng long ngọa hổ.
Mình chuyển đến đây tu luyện, phi thường sáng suốt.
Tin tức thắng lợi cũng không chỉ truyền lưu tại Đông Lăng thành.
Lâm Nhược Hiên vỗ án, mười mấy binh sĩ đi nhanh suốt đêm, truyền tin chiến thắng khắp các ngóc ngách của Đông Lăng Quận.
Một khắc này.
Vô luận tiểu thành trấn, hay sơn trấn xa xôi, đều biết được chiến báo thắng lợi.
Vân Phi Dương cầm đầu thiên tài Đông Lăng Học Phủ quét ngang Thiên vũ học phủ với tỉ số 5-0, bá khí bực nào, hãnh diện bực nào!
- Ha ha ha!
Võ Đường sơn trấn, Mã Đại Chinh nắm chặt chiến báo, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Không sai!
Ta không nhìn lầm!
Mang Vân Phi Dương đi ra ngoài một vòng, hắn không chỉ có chiến thắng Trương Hằng, ổn thỏa chiếm danh ngạch đệ nhất thiên tài Đông Lăng Quận, đồng thời cũng không phụ kỳ vọng của mọi người đánh tất cả thiên tài
Thiên Vũ Quận một trận.
Thống khoái, thực sự thống khoái!
Thân làm một Vũ Sư thị trấn, nếu như có thể lĩnh xuất ra một thiên
tài, là sự tình tự hào suốt cả đời hắn, nhất là loại siêu cấp thiên tài
giống Vân Phi Dương này, càng thêm hảnh diện!
- Vân Phi Dương lợi hại như vậy.
- Ta lúc đầu còn tưởng rằng, hắn là dã nhân được Mục Oanh dẫn về ấy chứ.
- Đại Tráng ca, ngươi nói cho chúng ta một chút chuyện về Vân Phi Dương đi!
Sơn trấn, một đám hài đồng vây quanh Triệu Tráng.
- Ha ha!
Hắn chống eo, ưỡn ngực nói:
- Hôm nay ca vui vẻ, nói cho các ngươi một chút việc Vân đại ca làm thế nào tay không xử lý Lương gia đại hắc cẩu!
- Tốt, tốt!
Đám trẻ con nhao nhao phấn khởi, dù chuyện này đã nghe không dưới 50 lượt.
Triệu Tráng một chân giẫm trên tảng đá, mắt trừng một cái, hai chỉ duỗi ra, đè ép giọng điệu, nói:
- Lại nói, thiếu gia Lương gia mang theo Đại Lang Cẩu nhà mình vô
cùng hung thần ác sát, gặp người liền cắn, nhưng khi hắn đối mặt Vân đại ca, lại phải cụp đuôi, không dám lên tiếng...
Bây giờ, cả Quận chúc mừng, loại vui sướng kia bao phủ tại mỗi tòa thành, rất nhiều ngày cũng không tiêu tán.
Nhưng.
Vào lúc đám người hưng phấn, Vân Phi Dương ngoài ngàn dặm lại nằm trong một sơn động, bờ môi trắng bệch, suy yếu thở phì phò.
Sau khi oanh sát Mộ Dung Thượng Thư, hắn kéo thân thể trọng thương, một hơi chạy vài trăm dặm.
Mà.
Cánh tay phải được Thần Thần trị liệu mặc dù khôi phục như thường nhưng vẫn không có trực giác.
- Mẹ nó.
Hắn mắng thầm:
- Không nghĩ tới bạo phát Thần lực mạnh như vậy, xém chút chơi mình tới chết rồi.
Một đầu Thần văn Thần Cách thức tỉnh, bạo phát sức mạnh cỡ nào, hắn giờ đã biết.
Có thể miểu sát Vũ Vương Sơ kỳ!
Bất quá.
Đại giá là cánh tay phải sợ rằng cần thật lâu mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Càng uể oải hơn là.
Bị Mộ Dung Thượng Thư đánh một chưởng!
Mặc dù từ được kết giới tam phẩm phòng ngự hóa giải không ít lực
kình, nhưng vẫn trọng thương không nhẹ, rồi thềm một đường chạy trốn,
bệnh càng thêm bệnh!