Thần Thần huyễn hóa ra bản thể cao hơn mười trượng bạo phát Yêu khí,
để Mộ Dung Thượng Thư cảm giác yêu thú này chí ít đạt tới lục phẩm!
Dựa theo đẳng cấp hung thú Vạn Thế đại lục, lục phẩm hung thú có thể so với Vũ Hoàng!
Khó trách hắn cảm nhận được Yêu khí cường đại như thế, trái tim đột nhiên gia tốc, như muốn nhảy ra ngoài.
Phải biết.
Vũ Sư, Vũ Tông trước mặt Vũ Vương, tựa như giun dế.
Nhưng.
Vũ Vương tại trước mặt cường giả Vũ Hoàng, còn không bằng giun dế!
- Sao... Làm sao có thể... Vì sao khu vực Thiên Vũ Thành, có hung thú so với Vũ Hoàng xuất hiện!
Một khắc này.
Tâm Thần Mộ Dung Thượng Thư sụp đổ.
Nếu không có trăm năm tu luyện ra ý chí lực cường đại, sợ rằng hắn đã co quắp ngã xuống đất!
Đương nhiên.
Khiếp sợ không chỉ hắn.
Thần Thần huyễn hóa ra bản thể chân chính khiến hung thú phương viên vài trăm dặm xung quanh bị chấn nhiếp.
Rống!
Bọn chúng phục trên đất, kính sợ gầm nhẹ, giống như quỳ lễ Hoàng giả.
Đây chính là, Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Trong lòng hung thú Phàm Giới nó là Yêu Vương Thần thánh bất khả xâm phạm!
Vân Phi Dương cũng mộng.
Không nghĩ tới, tiểu bất điểm hơn nửa năm sẽ huyễn hóa ra thể trạng lớn như thế, bộc phát ra Yêu khí mạnh như vậy!
Thâm tàng bất lộ.
Chân chính giả heo ăn thịt hổ!
Sai.
Thần Thần không phải giả heo ăn thịt hổ, nó hiện tại chính là lão hổ.
Nhưng khí tức có thể so với lục phẩm hung thú chỉ tiếp tục được một
hồi, năng lượng trong chín tinh hạch sẽ thiêu đốt hầu như không còn, nó
sẽ bị đánh về nguyên hình!
Lên...!
Tên ngớ ngẩn này!
Thấy chủ nhân còn đang ngây người, nội tâm Thần Thần sụp đổ, nhưng
lúc này nàng chỉ có thể kêu ngạo đứng thẳng, không thể động thủ, bởi vì
vừa động sẽ lộ!
Tựa hồ ý thức được vấn đề này, con ngươi Vân Phi Dương lóe ra một tia lạnh lùng, Linh niệm câu thông Thần văn trên cánh tay phải.
Hưu!
Thần văn tiếp thu Linh niệm kích thích, lấp lóe hào quang óng ánh.
Từ đoạn cánh tay tới khuỷu tay Vân Phi Dương hiện ra một kim sắc Thần văn, bộc phát ra khí tức để cho người ta hít thở không thông.
Hô hô!
Khí lãng bạo phát.
Uy áp!?
Không, đây là Thần áp!
Trong Thần văn ẩn chứa một tia Thần lực, như như sóng to gió lớn, nháy mắt ngưng tụ trên nắm tay phải Vân Phi Dương.
Lực kình tăng vọt.
Lục kình này không phải thuần Linh lực mà là Thần lực!
Nó cũng giống như một loại Cấm Thuật, có thể mệnh danh Thần lực giải phong!
Hoặc cũng có thể xưng Chiến Thần Chi Thủ!
- Cái gì?!
- Đây là...
Cảm nhận được khí tức cường đại để người ta hít thở không thông bạo phát, hô hấp Mộ Dung Thượng Thư dồn dập, vẻ mặt sợ hãi.
Thần lực Vân Phi Dương bạo phát, triệt để vỡ nát phòng tuyến tâm lý của hắn!
Càng bi kịch là.
Mộ Dung Thượng Thư còn đang cho rằng, cỗ lực lượng đáng sợ này do Hồ
thú to lớn bạo phát, dù sao Yêu thú đó là một đầu hung thú có thể so với Vũ Hoàng!
Người áo đen sau lưng hắn không nghĩ tới!
Trốn! Trốn!
Khí tức kinh khủng hiện lên, khiến trong đầu Mộ Dung Thượng Thư chỉ có một ý niệm chạy trốn.
Xoát!
Hắn hành động.
Hắn lựa chọn lách qua Vân Phi Dương, hướng phía sau chạy trốn.
Hung thú có thể so với Vũ Hoàng đứng phía trước đã phong tỏa đường, hướng phía sau trốn mới là lựa chọn lý trí nhất!
Nhưng.
Khi hắn vừa mới chuyển thân, đồng tử chợt co rụt, một cỗ khí tức tử vong mãnh liệt xông lên đầu.
- Chết—— Cho ta!
Nắm đấm Vân Phi Dương ngưng tụ Thần lực, lấy tốc độ kinh khủng ngang
nhiên oanh đến. Một khắc này, lấy hắn làm trung tâm, toàn bộ mặt đất
xung quanh vỡ nát!
Ầm ầm!
Núi đá vỡ nát, cỏ cây không nguyên vẹn.
Oanh!
Cự đại thanh âm bỗng nhiên vang lên giữa rừng núi.
Một cỗ năng lượng cường đại tựa như viên đá rơi trên mặt hồ, hình thành từng vòng gợn sóng hướng ra xung quanh.
Xoát xoát !
Sóng năng lượng điên cuồng khuếch tán, đại thụ ngoài mười trượng bị khí kình mạnh mẽ nhổ tận gốc!
Đại địa chấn động!
- Thế nào!
- Địa chấn?
Võ Giả Thiên Vũ Thành còn đang lục soát tìm hắc bào nhân, cảm nhận chấn động từ mặt đất truyền đến, nhao nhao sợ hãi.
Hưu!
Đột nhiên, sóng năng lượng cuốn tới.
Phốc!
Đám người phun ra một ngụm máu tươi.
Lực trùng kích lan ra mấy chục dặm, chấn thương rất nhiều Vũ Sư, Vân
Phi Dương đánh ra một quyền không thể nghi ngờ đúng là Chiến Thần chi
thủ!
Một cường giả Vũ Vương đang tu luyện cảm nhận được mặt đất chấn động, bỗng nhiên mở mắt, sợ hãi lẩm bẩm.
- Đây là lực lượng gì?!
Xoát!
Hắn bay ra khỏi phòng, đứng giữa không trung.
Sóng năng lượng yếu ớt vọt tới từ ngoài thành. Trong nháy mắt, ăn mòn tinh Thần hắn, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Phù phù.
Bách tính nội thành, bị sóng năng lượng quét qua sụp đổ quỳ trên mặt đất.
Những người này không có tu vi đối mặt với Thần lực mờ nhạt, trong
lòng dâng lên cảm giác sợ hãi cùng kính sợ, lực lượng này như để bọn họ
mất đi tư duy, chỉ có quỳ xuống kính bái.
Xoát!
Cường giả Vũ Vương kia thi triển thân pháp hướng ngoài thành bay đi.
Giờ phút này.
Nội tâm hắn vô cùng rung động.
Nhưng hắn nhất định phải đi nhìn xem, rốt cuộc ai phát ra lực lượng kinh khủng như thế!
Dư uy một quyền của Vân Phi Dương trọn vẹn lan đến gần 500 dặm bên ngoài Thiên Vũ Thành.
Trong phương viên mười trượng khu vực lực lượng bạo phát, mặt đất sụp đổ.
Không thể không nói, quá kinh khủng!
Nhưng.
Thời khắc này, Vân Phi Dương lại thống khổ vạn phần. Bởi vì, một
quyền đánh ra cánh tay phải lập tức băng liệt, máu thịt be bét, để người ta không đành lòng nhìn!
Thần lực cường đại bạo phát, vượt quá sức tưởng tượng, cũng cho hắn phản phệ cường đại!
Thảm nhất không phải Vân Phi Dương!
Mộ Dung Thượng Thư đứng bên cạnh, ánh mắt u ám không sáng, từng đạo tơ máu từ khóe mắt chảy ra.
Còn có hai tai, lỗ mũi, miệng cũng chảy máu!
Thất khiếu ra máu!
Càng huyết tính và kinh khủng là.
Ngực người này bị xuyên thủng một lỗ thủng lớn, huyết nhục không trọn vẹn rơi vãi, mùi máu tanh nức mũi lan tràn trong không khí.
Cường giả Vũ Vương bị một quyền oanh sát!
Kỳ thật.
Hắn lúc đó không lui lại mà trốn về ba hướng khác, không những không chết, còn có thể phản sát Vân Phi Dương cùng Bạch Hồ.
Bởi vì, Thần Thần chỉ đang dùng khí thế dọa người, thực lực mới tam phẩm mà thôi.
Dù Vân Phi Dương lấy ra át chủ bài mạnh nhất ngưng tụ ra Thần lực,
lại chỉ có thể bạo phát trong phạm vi một trượng, vượt qua khoảng cách
này, đánh không đến góc áo Vũ Vương đâu.
Thế giới nhược nhục cường thực, không có nếu như, một bước đi nhầm trả đại giới, đại giới chính là sinh mệnh!
Oanh!
Thi thể Mộ Dung Thượng Thư ngã xuống.
Võ Giả chi vương cứ như vậy vẫn lạc, hắn cho đến khi chết chỉ sợ cũng sẽ không ngờ, sâu kiến nhỏ yếu như thế lại có thể xuất một quyền gạt bỏ mình.
Động tĩnh oanh liệt như thế, tất sẽ kinh động Võ Giả!
Vân Phi Dương chịu đựng đau nhức kịch liệt, gỡ không gian giới chỉ
của Mộ Dung Thượng Thư xuống, ôm Thần Thần nhanh chóng chạy trốn.
Thần lực bạo phát trong lúc tiểu gia hỏa đang huyễn hóa ra hình thái
của mình sau lưng Mộ Dung Thượng Thư, nên nàng phải dùng thân thể Cửu Vĩ tự bảo vệ, như thế mới có thể chống đỡ qua lực trùng kích cường đại.
Nhưng thời khắc này, máu trong cơ thể tiểu bất điểm này sôi trào, hiển nhiên cũng bị ngộ thương không nhẹ.
- Sân sân!
Tiểu gia hỏa không để ý thương thế, lè lưỡi không ngừng liếm láp cánh tay Vân Phi Dương đang thụ thương.
Thương thế được điều trị, Vân Phi Dương chạy càng lúc càng nhanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT