‘Nơi đây thật khác lạ.’ một dòng suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu Hoàng Tứ
So với nơi trước đây Hoàng Tứ sống thì nơi đây khác biệt hẳn.
Ở nơi Hoàng Tứ sống ngập tràn những con quái vật khát máu sinh sống, ngày cũng như đêm, rừng rậm dày đặc khiến cho tia sáng cũng không chiếu được dưới đất, nơi đây thị giác dường như vô dụng, những con quái vật thích ứng với môi trường nơi đây đều có những giác quan nhạy bén, chỉ cần cử động lớn một chút thì có lẽ tính mạng cũng không còn nằm trong tầm tay nữa.
Chỉ cần một thoáng chốc lơ là thì có thể răng của con xà tinh đã nằm trên cổ. Mùi nơi đó thật kinh tởm, xác chết thối rửa tỏa ra một mùi hôi nồng nặc, đặc trưng, âm thanh yên tĩnh nơi đó đôi lúc bị xé toạc bởi tiếng kêu của những loài Điểu Tinh hay những con Drake ở ngọn núi bên cạnh.
Tuy không nhìn thấy chúng nhưng chúng mang lại một cảm giác chẳng lành mấy, không ai biết được khi nào thì chúng xà xuống và lấy đi nửa thân trên của mình chỉ với một chiêu “Gió Cắt”.
Bọn Nhân Điểu còn đáng kinh tởm hơn nữa, chỉ cần chúng thấy Sư nhân thì không cần biết điều gì, chúng sẽ truy sát đến cùng. Tới giờ vẫn chưa ai biết lí do của chúng là gì, khi gặp chúng thì chỉ có 2 lựa chọn:”Tranh đấu để giành lấy sự sống và Cố gắng chạy trốn nhưng chỉ để làm trò vui cho chúng”.
Câu nói đã in vào đầu những đứa trẻ trong làng, Hoàng Tứ thì khác, cậu sống cùng với mẹ, cậu rất ít khi ra khỏi rừng, ngày nào mẹ cậu cõng cậu đi săn, cậu đã quen với mùi máu khi còn trên lưng mẹ.
Cậu chưa gặp chúng bao giờ nhưng cậu cũng không muốn gặp chúng, bọn Điểu Nhân là hiện thân của sự chết chóc. Quan cảnh nơi Bạch Nhi sống thật là tươi đẹp, cánh rừng xanh hiền hòa êm dịu, gió thổi nhẹ nhàng mang hương hoa ở phương xa, ánh nắng như đang nhảy múa xuyên qua kẽ lá, thật không đúng với cái tên Thung Lũng Cháy, nơi đây đẹp vượt qua sức tưởng tượng.
Trái với màu nước trong vắt nơi đây, có thể thấy được cá đang bơi, nơi Hoàng Tứ sống, nước sông đục ngầu, ẩn chứa sự chết chóc, kiếm nước sạch cũng là một thử thách nơi đấy.
Hoàng Tứ trở vào nhà, nhìn tổng quan, ngôi nhà không mục nát như cậu nghĩ, cậu chỉ vừa thức dậy sau cơn hôn mê nên không để ý ngôi nhà, chỉ thấy các vết dột và trần nhà ẩm ướt, cậu chỉ liên tưởng đến ngôi nhà nơi mà mẹ cậu ở, đấy cũng không được coi là nhà chỉ là một cái lều trên một căn hầm cũ thôi.
Nhưng nhờ căn hầm cũ ấy mà Hoàng Tứ được như hôm nay, căn nhà của Bạch Nhi rất thô sơ giản dị, được xây hoàn toàn bằng gỗ, toát lên một vẻ đẹp lạ thường, sự cân đối thường thấy từ các ngôi nhà dân làng bị biến mất, thay vào đó là một phong cách mới lạ, một phong thái tự do.
Trong lúc đang ngắm ngôi nhà thì bất giác một bàn tay ấm áp ôm từ phía sau, hơi ấm từ Bạch Nhi truyền sang Hoàng Tứ khi cô áp đầu mình vào tấm lưng vững chãi ấy. Đã lâu rồi, Bạch Nhi chưa biết được cảm giác ở gần Bán nhân, cô đã rất cô đơn. Hoàng Tứ chẳng nói gì, từ từ quay lại và xoa nhẹ đầu của Bạch Nhi.
Nụ cười ấy lại xuất hiện, nụ cười dịu dàng, chân thực đến vô cùng, phía sau như là bức màn để tôn lên vẻ đẹp nụ cười ấy. Trong khi đang say mê ngắm nhìn nụ cười tựa như thiên thần nhỏ bé ấy, Hoàng Tứ nhận ra bàn tay và nửa thân mình đã lành lặn chỉ sau 2 ngày.
‘Lạ thật, đáng ra nó phải nát rồi chứ??’
Rồi bất giác gặp đôi mắt ngại ngùng của Bạch Nhi, cô cúi đầu xuống, từ từ nói:
“Giờ anh là một nửa của em”
Hoàng Tứ giật mình, chưa kịp định thần thì Bạch Nhi nói tiếp:
“Lúc trên bờ vực sinh tử em đã Liên Kết Sinh Mạng với anh”
Hoàng Tứ như chết đứng, không phải vì cậu cảm thấy sợ hãi hay cảm giác mất đi tự do mà là sự xúc động.
Một chàng trai luôn bị người ngoài khinh bỉ, luôn bị những Sư Nhân chế diễu giờ đây nhận được sự quan tâm.
Trái tim lạnh lẽo của Hoàng Tứ như được sưởi ấm bằng nụ cười và câu nói ấy. Cảm giác như mọi thứ xung quanh tan biến hết chỉ còn lại hai người và một tình yêu trong sáng.
*2 tuần trôi qua*
“Anh ơi, cơm em nấu xong rồi nè”
“Tới liền”
“Oa, lại bắt được cá rồi, con này to dữ luôn”
“hì hì, em thích ăn mà, tốn chút công cũng chẳng sao”
“Nấu đi anh, nấu đi, anh nấu là ngon nhất”
“Nấu liền nè”
Hai con người nhìn nhau cười, Hoàng Tứ mang con cá vào bếp và bắt đầu chế biến.
Chục phút sau, con cá đã trở thành một món ăn bắt mắt với mùi hương nồng nàn, Bạch Nhi rén xuống bếp, nhẹ nhàng ôm từ phía sau và thì thầm: “Cảm ơn anh”
Hai người ăn cơm với nhau trong làn gió nhẹ, vừa ăn vừa truyện trò, vui cười.
Hoàng Tứ sau 2 tuần đã thay đổi rõ rệt, cả anh cũng nhận ra điều đó, không còn dáng vóc của một sát thủ thiếu ăn, thiếu ngủ, thay vào đó là cơ thể của một đấu sĩ cường tráng, nhưng sự nhanh nhẹn của sát thủ vẫn còn lưu giữ trong từng thớ cơ.
Đôi mắt khát máu thâm quần của anh đã không còn thay vào đó là đôi mắt chứa đầy hy vọng và khát khao cứu mẹ.
Với sự trợ giúp của hệ thống và sự quan tâm của Bạch Nhi, Kỹ năng của Hoàng Tứ phát triển vượt bậc, cậu làm quen được với hệ thống, cậu biết rằng thứ này rất hữu dụng, hầu như mọi vấn đề hệ thống đều có thể giải đáp.
*2 tháng sau*
Vụt vụt
Ngọn giáo lao thẳng lên và cắm trúng con Ác Điểu.
[kỹ năng Phi Giáo của bạn đã đạt cấp tối đa
tiến hành nhiệm vụ thăng bậc??]
Hoàng tứ nhẹ gật đầu. Thông báo hiện lên:
[Bắt đầu xây dựng Thế Giới luyện tập]
[Xây dựng thành công]
[Khởi tạo hệ thống giả lập phi giáo]
[Quest phi trúng toàn bộ hồng tâm trong 1p]
Xung quanh Hoàng Tứ lúc này là một khoảng không như vô tận, dần dần từng hồng tâm hiện ra, Hoàng Tứ nhanh tay ném giáo, trong vài giây đầu mọi thứ rất ổn thỏa, rồi các hồng tâm bắt đầu di chuyển, nhanh dần, nhanh dần, đôi lúc vừa xuất hiện đã biến mất.
Hoàng Tứ không hề có chút dao động, thao tác cậu nhanh dần và càng ngày càng chính xác.
[Quest hoàn thành]
[Layer I hoàn tất
Đã thăng cấp lên Layer II, Hiệu ứng Layer I được tăng thêm 20%, sát thương tăng 20%, tốc độ tăng 50%
Nhận được kỹ năng Phóng Lao Liên Hoàn]
[Thoát chế độ giả lập]
“Anh ơi, anh đứng yên một lúc lâu rồi đấy, xế trưa rồi vào nhà thôi”
“Vào ngay đây”
Hoàng Tứ đưa ánh nhìn lên phía xa theo hướng Làng Sư tộc, một cảm giác bất an.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT