Trong hang động đen tối Tử Kỳ đứng đối diện với Ngạ Quỷ hai mắt anh tràn đầy vẻ nghiêm nghị làn khói đen xung quanh Ngạ Quỷ k

hiến cho người khác bị ảo tưởng khi tiếp xúc

" Ta đã tha mạng cho ngươi một lần ..lần này thì đừng hòng "

" Hôm tay ta nhất định phải lấy được Xuân Quy Y Lộ "

" Hà.. thì ra ngươi cũng muốn có Xuân Quy Y Lộ .. một đám ngu dốt "

" Ý ngươi là sao.. "

" Muốn biết thì đưa linh hồn ngươi cho ta đi rồi ta sẽ nói hahahha.."

Hai bên đánh nhau dữ dội móng vuốt của Ngạ Quỷ cứ liên tiếp tấn công cả hang động rung lắc dữ dội Tử Kỳ chỉ có thể tránh chứ không thể tấn công xung quanh là địa phận của Ngạ Quỷ anh không có một chút cơ hội thắng nào bỗng có một ánh sáng loé lên Tử Kỳ nhanh chóng chạy đến là Nhật Linh tiễn nhưng không hiểu sao nó lại xuất hiện ở Âm ty , Tử Kỳ tránh mọi tấn công của Ngạ Quỷ vươn tay kéo căng chiếc cung thần nhắm thẳng Ngạ Quỷ mà ra tay , Ngạ Quỷ gầm lên đau đớn rồi ngã quỵ xuống linh hồn của nó bị tan đi một nửa nó đành chịu quy hàng

" Mau đưa Xuân Quy Y Lộ cho ta "

" Nếu muốn có được nó thì ngươi hãy đi vào trong căn phòng kia nhưng ta không đảm bảo ngươi sẽ lấy được nó , Diêm Vương đã đặt một trận pháp chỉ cần nó bị lấy đi thì trận pháp sẽ khởi động "

" Nước dãi của ngươi không phải Xuân Quy Y Lộ "

" Đó chỉ là tin đồn .. vậy mà đám người ngu ngốc đều tin sái cổ .. Diêm Vương lệnh cho ta canh giữ nó "

" Tại sao ngươi lại nghe lời Diêm Vương đến vậy"

" Trong trận pháp đó có con của ta .. cầu xin ngươi khi lấy Xuân Quy Y Lộ hãy cứu con của ta "

" Được "

" Căn phòng đó chỉ là ảo ảnh ngươi đừng tin bất cứ thứ gì ngươi nhìn thấy "

Tử Kỳ đi thẳng vào trong căn phòng vừa bước vào đã nhìn thấy một nữ nhân

" Phu quân chàng về rồi à "

"Vân nhi.. không ..không đúng.. đây chỉ là ảo giác "

" Ảo giác ? Đồ mặt lạnh chàng nói lung tung gì thế .. đúng rồi chàng đi đâu mới về vậy Chiêu Hoa đến để tìm chàng có việc nhưng sau đó đã trở về rồi "

Thiên Vân đi đến Tử Kỳ ôm rồi hôn anh say đắm, Tử Kỳ quên hẳn việc đây chỉ là ảo giác dù gì đây là những ước muốn trong tâm hồn anh mà căn phòng này phản chiếu

" Mẹ ơi "

" Tiểu Bảo .. con đi đâu về thế .. lại đi đánh nhau với ai nữa rồi phải không nhìn con xem khắp người toàn bùn đất , chẳng ra sao cả "

" Tiểu Bảo ??? "

" Cha ơi , cha về rồi ạ .. Tiểu Bảo muốn đi chơi với cha .."

" Cha ?? "

" Chàng làm sao vậy .. đừng nói với thiếp đến con của mình cũng quên nhé "

" Con .. con trai của ta "

" Chứ của ai .. hôm nay chàng sao thế?? Tiểu Bảo mau theo nhũ mẫu đi tắm đi rồi ăn cơm "

" Được ạ "

Tử Kỳ bây giờ đã quên đi tất cả chỉ là ảo ảnh , anh mỉm cười ôn nhu nhìn Thiên Vân ôm cô vào lòng

" Vân nhi.. Vân nhi của ta "

" Chàng làm sao vậy.. "

" Vân nhi .. ta yêu nàng "

" Thiếp cũng yêu chàng .. Tử Kỳ chàng có hài lòng với cuộc sống hiện tại không "

" Tất cả mong muốn của ta đều đã trở thành hiện thực .. sao này ta sẽ cố gắng để bảo vệ cho nàng và Tiểu Bảo không cho hai người gặp nguy hiểm

" Được rồi.. đi ăn cơm thôi thiếp nghe bụng chàng sôi rồi hihi phong thái vương gia lạnh lùng của chàng đâu rồi "

" Lạnh lùng.."

Tử Kỳ khựng lại một chút nhưng sao đó trở lại bình thường một gia đình ba người vui vẻ luôn là mong ước của anh bây giờ đã trở thành hiện thực

" Tử Kỳ mau ăn cơm đi ...toàn mấy món chàng thích không đấy .. Tiểu Bảo mau ăn đi "

Tử Kỳ đang cầm đũa thì viên ngọc lúc trước Du lão đưa cho anh phát sáng lên , bây giờ trước mặt Tử Kỳ toàn là rắn rết giun dòi đang ngọ nguậy kinh tởm

" Không đúng ..Thiên Vân vẫn còn đang đợi mình .. Xuân Quy Y Lộ vẫn chưa tìm được phải tìm ra nó "

" Ngươi đã bước vào đây thì chỉ còn con đường chết "

Hình ảnh Thiên Vân tan biến bây giờ căn phòng chứa đầy rắn rết phía trên cùng có một chiếc lọ màu trắng bên cạnh còn có một con quỷ nhỏ đang nằm ngủ, Tử Kỳ đưa chiếc lông của Ngạ Quỷ đến gần nó như ngửi thấy mùi hương của mẹ nên mở mắt quan sát , khác với tính hung bạo của Ngạ Quỷ nó trông có vẻ ngoan ngoãn nó tiến về phía chiếc lông rồi dụi đầu vào tay Tử Kỳ , anh nâng nó lên ôm vào lòng rồi cầm lấy chiếc lọ trắng , trận pháp cũng vì thế mà khởi động nhưng vì Tử Kỳ vẫn chưa chết nên trận pháp không khiến anh hồn phi phách tán mà chỉ bị thương nặng sát khí đã xuyên qua người anh máu chảy lênh láng, sau khi ra khỏi căn phòng Ngạ Quỷ bay lượn một vòng nhìn Tử Kỳ thở yếu ớt mạng sống của anh đã sắp cạn , nó bay đến chỗ anh cuối đầu cảm tạ rồi khóc nước mắt Ngạ Quỷ rơi lên chỗ vết thương phần thịt liền lại y như chưa từng bị thương

" Tạ ơn cứu mạng của ân nhân "

" Ta có thứ ta muốn ngươi cũng có thứ ngươi muốn vậy là ổn rồi .. bây giờ ta phải đi đây "

" Chỉ còn một canh giờ nữa là trời sáng .. ân nhân hãy mau đi đi "

(.. nơi ở của Thiên Vân ..)

Diêm Vương tương tư Thiên Vân có ý muốn thành thân với cô nhưng đều bị cô từ chối hắn ba lần bảy lượt

" Tiểu nương tử ..nàng đồng ý đi mà "

" Cái tên dai như đĩa này mau cút đi cho ta .. nếu không phải ta đánh không lại ngươi thì ngươi không bao giờ đặt chân vào được đây rồi .. mau cút ra ngoài "

" Tiểu nương tử .. tiểu nương tử ..nàng khoan đóng cửa .. khoan đã ..haizz"

" Diêm Vương .. hồi phủ thôi ạ "

" Tiểu nương tử mai ta lại đến thăm nàng nhé .. hồi phủ"

Tử Kỳ đợi họ vừa đi xong anh liền lẻn theo lối cũ đi vào , bây giờ ngoài anh ra không thấy bóng dáng của một ai hết cứ y như nơi không người , tiếng nước ào ào phát ra ánh cứ thế mà đi vào

Hoa rơi theo bóng ai , ánh mắt sâu trông thật buồn có phải vì mong nhớ bóng hình ai , tiếng đàn buồn rười rượi vang vọng trong ánh chiều tà..

" Kẻ nào.."

" Khoan đã .. Vân nhi .. nghe ta nói ..ta không cố ý nhìn trộm nàng tắm mặc dù trước sao gì ta cũng được ngắm .. nhưng mà ta muốn nói với nàng là Diêm Vương đã cho nàng uống Tiếc Lưu Tri nên nàng không nhớ ra ta là ai nhưng chỉ cần nàng uống thứ này vào thì mọi chuyện sẽ rõ"

" Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao.. tên thối đó sai ngươi đến đây đúng không "

" Tên thối ?? ý nàng là Diêm Vương sao.. không .. ta không giúp hắn ta đang giúp chính bản thân ta.. ta đang cố cứu lấy sự sống cho bản thân mình "

" Ý ngươi là sao ..tại sao ngươi lại gọi ta là Vân nhi .. còn nói ta là thê tử của ngươi "

" Thật sự là như vậy nàng là thê tử của ta .. nàng ..."

Tử Kỳ đang nói thì bị một đả khí từ ngoài cửa đánh vào khiến anh văng vào vách tường , Diêm Vương đi vào nhìn chàng trai trẻ trước mắt khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn đầy sát khí kia lại chính là người quản lí Âm phủ

" Ngươi là ai .. sao lại xuất hiện trong biệt viện "

" Ta đến để đưa nữ nhân của ta trở về "

" Nữ nhân của ngươi .. ha.. nực cười ở đây chỉ có thê tử tương lai của ta làm gì có nữ nhân của ngươi , quỷ sai bắt hắn nhốt vào Tu La điện đợi ta xử tội "

" Ai dám làm càn ở phủ của ta "

" Tiểu Hoa Hoa .. nàng đừng giận .. đừng giận ha .. hắn chỉ là một tên người trần mắt thịt đi lạc xuống âm ty đã là qui phạm ta phải xử tội rồi cho người đưa hắn về "

" Ngươi ..lại đây "

" Nàng gọi ta sao tiểu Hoa Hoa ..ối "

Thiên Vân dùng tay đánh vào đầu Diêm Vương

" Tên chết tiệt .. cứ thử đụng vào hắn thử xem "

" Tiểu Hoa Hoa .. vì tình yêu ta dành cho nàng ta đành phải làm trái lời nàng lần này rồi .. người đâu bắt hắn "

Thiên Vân huýt sáo từ bên ngoài một con phượng hoàng bay vào mổ những tên quỷ sai tới tấp thừa lúc đó Thiên Vân đưa Tử Kỳ đi trước sự tức giận của Diêm Vương

(.. Ở một nơi nào đó trong âm ty ..)

"Vân nhi.."

"Ngươi mau nói rõ cho ta nghe .. ta ..là ai "

Tử Kỳ kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho đến khi cô hy sinh Thiên Vân cũng không cảm thấu bất ngờ vì đôi khi cô ngủ đều thấy hình bóng một người gọi cô bằng giọng nói dịu dàng , Tử Kỳ đưa lọ Xuân Quy Y Lộ cho Thiên Vân cô uống cạn rồi ngất đi

" Vân nhi.. Vân nhi.. "

" Tử Kỳ .. Tử Kỳ .."

" Ta đây .. "

" Thiếp nhớ chàng lắm .. thiếp luôn ngồi bên bờ Nại Hà chờ đợi chàng .. đợi mãi ..đợi mãi ..hix hix "

" Đừng khóc nữa .. chẳng phải ta đang đứng trước mặt nàng đây sao .. ngoan "

Tử Kỳ ôm lấy cô vợ bé nhỏ trong lòng nhẹ nhõm hơn khi cô đã nhớ ra mình thì Diêm Vương kéo đến để cướp lại Thiên Vân , Tử Kỳ đưa Thiên Vân lui ra phía sau mình

" Nãy giờ đang đã bảo vệ ta , thân là phu quân của nàng hãy để ta làm tròn trách nhiệm bảo vệ thê tử của mình '

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play