Biệt thự Giang Trạch chỉ có một mình Bạc Dạ Bạch sống, cũng chẳng có gì đáng phải bất ngờ khi ngoại trừ phòng ngủ và phòng làm việc, tất cả đều không được bố trí cách âm.

Bởi vậy, chỉ cần phòng khách bên trong có một chút tiếng động thì bên ngoài cũng dễ dàng nghe được.

Ngẩn ra một lúc, Cung Tu dùng ánh mắt kinh ngạc, hỏi: "Thì ra, anh giấu cô ấy trong phòng khách!"

Vừa dứt lời, liền muốn tiến lên phía trước tìm hiểu mọi chuyện.

Chỉ là, Bạc Dạ Bạch tiện tay ngăn lại, hàng lông mày điềm tĩnh: "Tôi còn có việc."

Mấy lời này, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể hiểu, hắn không muốn anh nhìn thấy, càng thêm phần tò mò người trong phòng khách kia là ai.

"Bạch, cô ấy..."

"Không tiễn."

Hai chữ "là ai" Cung Tu còn chưa nói hết, Bạc Dạ Bạch đã vội vàng tiễn khách, quyết không tiết lộ nửa lời.

Nhất thời nghe mấy lời này, Cung Tu giương đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc nhìn.

Cũng rất nhanh sau đó, hắn lấy lại phong độ, ánh mắt phóng đãng dung tục, làn môi mỏng khẽ cong, cười đầy ám chỉ: " Bạch, tôi còn đang suy nghĩ, lúc nào anh mới chịu mở lòng, thật không nghĩ tới... Anh còn học được "Kim ốc tàng kiều"! Không cần phải tiễn khéo, tôi đi đây, không quấy rầy hai người thân mật nữa..."

Lời vừa dứt, Cung Tu một tay nhét vào túi, thản nhiên vui vẻ bước xuống lầu.

Đột nhiên dừng lại, nghĩ ra chuyện gì đó rồi quay đầu về phía trên lầu, lời nói mang đầy mùi vị đen tối: "Tứ ca, Lần đầu của người đàn ông, hơi khó chịu một chút! Không nên nhất thời tham lam quá, kẻo lại ảnh hưởng đến sức khỏe..."

"Cung Tu."

Bạc Dạ Bạch buông hai chữ, sắc mặt đùng đùng sát khí.

"Khặc khặc, tôi vẫn nên đi thì hơn!"

Cung Tu để lộ ra vẻ mặt sáng bừng đầy vui vẻ, dáng người cao ráo, khắp người mười phần đều là dã thú.

Trên lầu, Bạc Dạ Bạch lặng nhìn Cung Tu rời đi, lúc này mới liếc nhìn cô gái trong phòng khách.

Nãy giờ cũng đã lâu, lẽ ra cô ấy nên ra mặt, âm thanh vừa phát ra lúc nãy hẳn đã khiến cô ấy một phen bất ngờ.

Nghĩ như vậy, Bạc Dạ Bạch tiến lên phía trước, tiện tay mở cánh cửa phòng.

"Thật khó chịu quá..."

Đúng lúc đó, bên trong cũng phát ra giọng nói của cô gái.

Bấy giờ là sáng sớm đầu đông, sáu giờ, nhưng sắc trời còn chưa sáng hẳn.

Căn phòng của thiếu nữ, chỉ mở một chiếc đèn ngủ, ánh sáng yếu ớt, xung quanh đều hết sức tối tăm.

Có điều, trên giường trống rỗng, không có ai.

Bạc Dạ Bạch sắc mặt vẫn không đổi, tiến về phía trước thêm vài bước.

Ngay lập tức, nhìn thấy cô gái ở trên sàn nhà chỗ góc giường.

Cô yếu ớt nằm trên sàn nhà lạnh, trên người vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi của hắn.

Có lẽ, lúc trước ở bên ngoài nghe được âm thanh vật nặng rơi xuống đất, chính là bởi cô gái này bị rơi xuống khỏi giường!

Tiến đến gần hơn, hắn ngờ ngợ nhìn thấy đôi mắt đóng chặt của cô gái, sắc mặt nhợt nhạt trắng bạch không chút sức sống.

Bờ môi chỉ mấp máy được mấy chữ, hình như là: "Ô...Đau quá...Thật khó chịu..."

Thấy vậy, Bạc Dạ Bạch chậm rãi cúi người, lấy tay sờ lên trán cô, quả thật rất nóng.

Còn nhớ tối hôm qua, lúc hắn chạm vào người cô, trên người cô cũng không ngừng tỏa ra hơi nóng.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn cô đã sớm bị sốt, hiện tại đang rất nguy hiểm!

Cuối cùng, Bạc Dạ Bạch không còn nhìn cô, đưa tay nhẹ nhàng bế cô dậy, đặt lên trên giường.

Lúc này, Trì Vi không còn chút minh mẫn, chỉ cảm thấy cơ thể thật sự rất nóng, như thiêu như đốt, vừa nãy vừa hay ngã trên sàn nhà, đã giảm đi chút ít.

Bây giờ, bị người khác bế vào ngực, mùi lãnh hương đặc biệt trên người hắn lập tức sộc thẳng vào mũi.

Trì Vi như tìm được sự sống, xoay người ôm lấy cánh tay người đàn ông này: "Giúp tôi...Đừng đi..."

Nhìn cô gái mãi không chịu buông tay, Bạc Dạ Bạch nghĩ cần phải có thuốc, chậm rãi gỡ từng ngón tay cô ra: "Đại tiểu thư, cô yên tâm ở đây."

Không ngờ, hắn chỉ vừa mới đẩy cô ra, đứng dậy định rời đi thì.

"Cơ thể tôi...Nóng quá..."

Âm thanh phát ra từ miệng cô như nài nỉ, van xin, âm thanh mười phần đều không ngừng thấy oan ức.

Theo đó, cô thuận tay muốn cởi chiếc áo sơ mi trên người, bộ dạng như không thể chịu đựng được nhiệt độ này nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play