"Biết rõ tôi sẽ không nhận lấy, sao cô còn cố ý lấy lòng tôi.Có ý nghĩa gì sao?"
Trì Vi cong môi lên, nở một nụ cười trào phúng.
Nhất thời Diệp Tố Chi trở nên ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Vi Vi, ta không hề cố ý, tại sao con lại nghĩ như vậy!"
"Cũng được, như bà mong muốn."
Không thể tiếp tục nghe, Trì Vi lạnh lùng cắt ngang lời, nhìn miếng bánh trước mặt rồi giơ tay hất tung.
"Bộp bộp"
Trong nháy mắt chiếc bánh rời khỏi tay Diệp Tố Chi, rơi xuống đất và vụn bánh văng tứ phía.
Thấy vậy vẻ mặt Diệp Tố Chi trở nên cứng đơ, cánh tay run run đầy lúng túng.
"Trì Vi, Dì có ý tốt mà con lại giày xéo dì. Con còn có chút giáo dục nào hay không?"
Lập tức Trì Viễn chống gậy tiến lên, kéo Diệp Tố Chi xuống, giọng điệu đầy mệt mỏi chất vấn cô.
Đối với điều này, Trì Vi thấy cô đã sớm thành thói quen, nở một nụ cười tựa như không nhìn Diệp Tố Chi, hời hợt nói với cha: "Một đứa không mẹ thì làm sao nói chuyện có giáo dục được cha."
Cùng lúc đó, trong đám người kia có người bất bình dùm mở miệng nói: "Trì Vi, cô thật quá đáng!"
Những người ấy đều là anh em thân thích với Diệp gia, bất giác tâm tình có chút rút lại: "Từ lúc nào mà gia tộc Trì gia lại thấp kém đến mức để cho một đám người thấp gối khom lưng lại có thể tùy ý vào nhà tôi."
Lời cô vừa nói khiến sắc mặt mọi người biến đổi, rõ ràng là cô đang nhắm vào ai đó.
Chính là những người nhà họ Diệp đang tức tối long sòng kia.
Tuy rằng Diệp Tố Chi là kẻ thứ ba, kỳ thực không quang minh chính đại cả. Nhưng chuyện cũng đã qua sáu năm, không ai đề cập nhiều, chỉ biết bà ta làm cho dòng họ nở mày nở mặt khi được gả vào Trì gia, ngồi chắc ở vị trí chủ nhà."
Nói đến chuyện "mẹ kế", xưa nay Diệp Tố Chi vẫn chưa từng cư xử hà khắc với Trì Vi, bà ta luôn cẩn thận từng li từng tí một.Trái lại, mẹ đẻ của Trì Vi bị bệnh mất, qua đời đã lâu nhưng cô vẫn mãi cố chấp không tha thứ, thật sự là quá không hiểu chuyện!
"Sinh nhật tôi, nếu chị không muốn tham gia thì không cần miễn cưỡng."
Không đành lòng đứng nhìn mẹ oan ức, Trì An mở miệng nói thẳng.
Nhưng lúc này, dưới con mắt của mọi người, Trì Vi lại thong thả giơ tay lên, lấy chiếc bánh ra khỏi kệ.
Nếu cô buông tay một cái, chắc chắn chiếc bánh rơi xuống đất rồi vỡ vụn.
"Nghịch nữ, ngươi dừng tay cho ta! Đừng làm bừa…"
Nhìn cảnh tượng này, Trì Viễn nhíu mày, gần như không thể nói nên lời.
"Vi Vi! An An đã làm sai điều gì, ta sẽ thay con bé xin lỗi con. Con đừng hành động như vậy…"
Diệp Tố Chi mở miệng khuyên ngăn, dường như cũng có chút cầu xin.
Nhưng mà trong lòng Trì Vi lại ngược lại, căn bản cô vẫn đang suy nghĩ có nên tha hay không?
Cuối cùng nghe những lời nói và ánh mắt chằm chằm kia, đột nhiên không thể buông tay.
Đang muốn hành động thì thoáng nhìn trên bàn trà có một món quà.
Ngay lập tức Trì Vi trở giọng, nhìn An An rồi nở nụ cười: "Em gái hiền lành hiểu chuyện, làm sao chị lại có thể làm như vậy. Chik chỉ đùa vui chút thôi! "
Dứt lời cô thật sự cầm chiếc bánh trên tháp xuống, những trái tim đầy căng thẳng kia đột nhiên khẽ hạ nhịp.
Chỉ có Trì An vẫn nhíu mày, có cảm giác không đúng lắm.
Vừa nghĩ tới đây đã trơ mắt nhìn cô ta xoay người, cánh tay duỗi ra cầm lấy món quà trên bàn trà.
"Trì Vi, cô không được đụng vào nó!"
Bỗng nhiên đồng tử của Trì An co rụt lại, cô liền bước nhanh về phía trước để giành lại.
Vì thứ cô ta đang cầm không phải là những thứ khác, mà đó chính là chiếc đàn thủy tinh do anh trai cô làm quà tặng cho mình!
Dù cho anh không đến nơi hẹn nhưng bản thân rất muốn anh ấy tham gia buổi tiệc này. Vì lẽ đó, cô cố ý bày chiếc đàn thủy tinh anh tặng như là một sự có mặt của anh ấy.
Để mọi người cùng chứng kiến bản thân bước qua tuổi mười chín!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT