Biết rằng bản thân đã hiểu lầm Bạc Dạ Bạch, một lần nữa Trì Vi quay về phòng nghỉ ngơi, dừng chân trước cửa phòng ngủ.
Bất ngờ cánh cửa phòng đóng lại, theo bản năng Trì Vi cầm chốt đấm cửa, định mở ra, trong miệng đồng thời gọi: " Lão sư... A!"
Bỗng dưng Trì Vi đang kêu một tiếng, cánh cửa phòng mở ra, bên trong có một cánh tay, chuẩn xác nắm lấy tay cô lôi vào.
" Oành.."
Sau vài giây Trì Vi cảm thấy thân thể xoay nhẹ, chưa kịp phản ưng cửa phòng một lần nữa đóng lại.
Trong nháy mắt cô bị người đàn ông đẩy một cái, cả người dựa vào cửa sau.
Trước mắt cô, Bạc Dạ Bạch đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống, không hề có một chút tức giận nào: "
Đại tiểu thư."
" Lão sư, anh đã làm gì mà phía sau lưng tôi đụng phải đau quá …"
Trì Vi nhíu mày một lúc, căm giận nói chuyện, ngẩng đầu nhìn tên đàn ông kia.
Đập vào mắt cô, chiếc áo sơ mi trên người Bạc Dạ Bạch còn chưa đóng hết, hiện ra một vết son.
Hiện ra một cảnh " Xuân " trần trụi.
Lập tức Trì Vi nhắm mắt lại, vỗ tim một cái: " Anh anh anh... Anh mau mặc quần áo tử tế vào đi a! "
Trong tâm trí nhớ lại cảnh khi nãy.
Không thể tin được, tên đàn ông này tuy rằng ốm yếu nhưng vóc dáng hoàn hảo, khi mặc đồ trông rất cân đối nhưng cởi ra thì toàn da thịt, thêm cả khuôn mặt đẹp đẽ kia quả thực bỏ xa tất cả những người đàn ông khác!
Mơ hồ Trì Vi cảm giác người đàn ông đã rời khỏi người mình, vang lên một câu nhẹ nhàng, rõ ràng là anh ta đang đóng cúc áo.
Rất nhanh mọi thứ trở về yên tĩnh.
Trì Vi thử mở mắt ra, gặp ngay con ngươi màu nâu sâu sắc của anh ta, nghĩ lại mục đích chuyến đi này, đôi môi lúng túng: " Vâng, lão sư, đã lâu không gặp."
" Ha."
Kết quả, Bạc Dạ Bạch cười khẽ một cái.
" Đại tiểu thư, còn chưa đầy ba ngày, cô không đợi nổi sao? "
Hắn nhàn nhạt nói chuyện, hơi nhấn mạnh âm cuối, rõ ràng là đang trêu người.
" Lão sư, không phải tôi thúc giục anh rời đi …"
Biết anh ta hiểu lầm bản thân, có chút xấu hổ nên Trì Vi đã giải thích một câu.
Ai bảo trước đó, cô nói chuyện tự mãn, bây giờ mỗi tiếng nói, cử chỉ như đang làm mất mặt, nói tóm lại là … Tự đánh vào mặt mình!
Để tránh khó xử, Trì Vi dựa lưng vào cửa phòng, nhìn xung quanh, thuận miệng nói chuyện gì đó: "
Lão sư, Phó Âm Âm là một hoa khôi có tài của khoa âm nhạc. Người ta chân thành như vậy, lấy hết dũng khí tỏ tình, coi như anh không đồng ý thì cũng nên khôn khéo một chút. Từ chối đối phương theo cách đó, đối với một cô gái mà nói, thực sự rất nhục nhã …"
Nói thì nói vậy, nhưng trên thực tế, đối với Phó Âm Âm kia Trì Vi chẳng có chút nào đồng cảm.
" Ra vậy, người lúc nãy nhìn trộm là đại tiểu thư sao."
Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nói chuyện, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Nghe xong Trì Vi nhưng ngừng thở.
Ra là từ lúc bắt đầu anh ta đã phát hiện ra mình, nên đã phản bác: " Lão sư, đừng nói lung tung như vậy, tôi không hề nhìn trộm! Chỉ là tình cờ nghe được …"
Dừng lại một chút, như nghĩ ra cái gì, cô nói thêm một câu: " Cũng thật hay, tôi không biết lại … đúng lúc anh đang thay quần áo."
Cũng may Bạc Dạ Bạch không thèm để ý chuyện này, chỉ cười như không cười mà nhìn cô: " Nếu nói về nhục nhã, cô ấy không nhục nhã như đại tiểu thư. Đại tiểu thư lấy đức báo oán như vậy làm tôi thật bất ngờ."
Khi Phó Âm Âm nói những điều này, anh ta đã không tin, chỉ vì sớm biết được thân phận thật sự của Trì Vi.
Tuy không rõ vì sao đại tiểu thư Trì Gia như cô lại học ở một trường đại học hạng ba này … Nhưng nói về chuyện được bao dưỡng, chắc chắn không có, không chỉ vậy cô cũng chưa bao giờ trải qua.
Về điểm này, hắn là người đàn ông duy nhất của cô, nên so với bất kỳ ai anh ta đều có quyền lên tiếng!
Không ngờ Bạc Dạ Bạch vừa nói vậy, Trì Vi liền nghĩ đến điều gì đó, run sợ: " Lão sư, bởi vì tôi, anh mới cố tình làm Phó Âm Âm nhục nhã sao? "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT