Trên thực tế, anh ta chưa bao giờ nghiên cứu nên không có một chút kinh nghiệm nào.

Vậy nhưng theo ký ức trước đây, cô lại cảm thấy nặng nề, tâm hồn như đầy chết chóc. Và cuối cùng, không chịu đựng được đau đớn, khóc lóc vô cùng đáng thương, không giống làm bộ chút nào.

"Ngươi…Đây là chuyện của ta, có liên quan gì tới ngươi.!"

Trì Vi cảm thấy xấu hổ, như một con mèo dẫn lên đuôi chính mình, cả người như muốn nhảy dựng lên.

Đàn ông rất có suy nghĩ, thứ không sạch sẽ như vậy, gặp phải Hoắc Đình Thâm vứt bỏ là đúng.!

"Vậy sao, việc đã đến nước này,cô đây có cần chịu trách nhiệm."

So với thái độ kịch liệt của cô gái kia, Bạc Da Bạch vẫn tỏ ra bình thản vô cùng, không một chút phập phồng nào.

"Chịu trách nhiệm. Dựa vào ngươi cũng không xứng!"

Trì Vi cười khẩy một cái, nhìn vẻ nhẹ nhàng như mây của người đàn ông kia, trong lòng càng thêm ức chế.

Bỗng dưng, nghĩ đến điều gì đó,cơ thể khó chịu,phát tiết cơn giận:"Ha, nhân tiện ta nói, ngươi mạnh.

Sự hung bạo của ngươi dành cho ta, hãy suy nghĩ đến chuyện cầu xin ta tha thứ và chịu trách nhiệm!

Ngươi có phải là đang cảm thấy, ta sợ mất mặt nên không báo cảnh sát, chỉ có thể nuốt giận vào bụng mà gả cho ngươi. Nếu như vậy, ngươi không chỉ không phải ngồi tù,còn có thể trở thành con rể nhà họ Trì! Ta cho ngươi biết, nếu ngươi nghĩ như thế, hoàn toàn sai…"

Nói tới đoạn này, Trì Vi hất cằm, duỗi tay chỉ vào cửa, đầy kiêu căng: "Đi ra ngoài! Hoặc là ngươi tự thú, tranh thủ được sự khoan hồng! Hoặc là cảnh sát sẽ truy nã ngươi, nửa đời còn lại ngươi sẽ dành cho lao tù-- --"

"Đại tiểu thư, cô có ý nghĩ thật là thú vị."

Bạc Dạ Bạch chau mày một chút, nhìn ánh mắt của cô gái kia,như không nói ra được những lời sâu thẳm:"Hóa ra, cô đã bị người ta bỏ thuốc, ôm lấy không cho ta đi, còn cầu xin ta làm cùng. Yêu, cũng xem như là một loại mạnh mẽ, nhỉ…"

"Ngươi.."

Ngay lập tức, Trì Vi ức nghẹn, khuôn mặt kiều diễm trở nên xanh trắng.

Như một đứa trẻ, không còn sức lực để giải thích, cô gắng gượng đáp lại: "Ngươi biết rõ, ta bị bỏ thuốc, ý thức không thể nào tỉnh táo… Sau đó, ta tỉnh táo lại, không phải để ngươi đi ra ngoài hay sao?"

"Ha."

Lần này, đổi sang Bạc Dạ Bạch khẽ cười trừ, không chừa đường lui nhắc nhở:"Đại tiểu thư, chắc chắn cô sẽ không quên, tôi đang ở trong tình huống nào."

Trì Vi hít một hơi, đầu óc không cách nào kiềm chế được,nhớ tới trước đây,mặt đỏ, từng nhịp tim đập như hiện lên tất cả.

Bên tai cô, giọng nói của người đàn ông mát lạnh như rượu, còn say sưa nói:"Ở tình huống kia, đã làm được một nửa, còn muốn cho đàn ông đi ra ngoài, cô tưởng thế là ngây thơ, là đang đánh giá cao năng lực đàn ông, đúng là tự mình hạ thấp mình."

Thấy vậy, cô cắn môi, sắc mặt biến đổi không ngừng, Bạc Dạ Bạch đôi mắt xa xăm, nhàn nhạt quay qua nói:"Vả lại, làm được như vậy, đại tiểu thư cô có thể thoải mái khóc, không phải sao."

"Ngươi….Xấc xược!"

Trì Vi vẻ mặt lúng túng, gần như muốn cắn một cái cho hắn chết.

Cái gì thoải mái khóc. Rõ ràng…Rõ ràng là do đau đớn!

Đúng, chỉ là đau, cô không thoải mái… Một chút thoải mái cũng không có!

"Ta đã đụng chạm cô, thì làm sao."

Bạc Dạ Bạch hơi nghiêng đầu, giọng nói lạnh lùng, vẫn đầy khó hiểu như vậy.

Loại thái độ tồi tệ này, Trì Vi cảm thấy bức bối, liếc sang, chỉ như muốn giơ tay cho hắn một cái tát.

Bạc Dạ Bạch không thèm nhìn, tiện tay ngăn sự tấn công từ người phụ nữ, liền nắm lấy cổ tay cô ta, đặt trên ghế salông:"Ta biết, đây là lần đầu tiên của cô. Nếu, cô không cần ta chịu trách nhiệm… Vậy nói đi, cô muốn ta bồi thường cái gì."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play