Ròng rã sáu năm, cô luôn nhắm vào Trì An, cô với mình không phải hận thấu xương tuỷ nhưng có thể khẳng định … Cả hai cũng đều căm ghét nhau!
Hai bông hoa nhà họ Trì, nhất định chỉ có thể tồn tại một.
Cuộc chiến này một khi vừa được bắt đầu nhất định sẽ không dễ dàng kết thúc.
Để xem, ai thắng, ai thua!
Chẳng mấy chốc giờ học đã hết, Trì Vi hẹn Nguyễn Nguyễn cùng đi ăn trưa.
Nguyễn Nguyễn cũng học ở Học Viện Ngôi Sao, chỉ là lựa chọn khoa nghệ thuật, cách khoa biểu diễn một khoảng cách.
Thu dọn tất cả mọi thứ, Trì Vi xách túi lên và đi ngang qua Hàn Phương, nghe mấy nữ sịnh bên cạnh đang bàn luận một chuyện: " Nghe nói gần đây có nhiều đoàn kịch đang chuẩn bị kịch bản và chuẩn bị phát hành phim. Nhân vật chính sẽ sử dụng ngôi sao lớn, thế nhưng một ít vai phụ nói không chắc sẽ dùng đến người mới, có thể sẽ tiến hành lựa chọn! Chúng ta ở Học viện Ngôi sao này hay là đi thử sức xem sao..."
Hàn Phương chênh chếch nhìn Trì Vi, biểu hiện tràn đầy kiêu căng, cố ý châm chọc một cái: " Không cần phải nói, một cái bình hoa còn có thể trúng cử! Hết cách rồi, sau lưng người ta còn có người chống, những người nhỏ bé như chúng ta không so sánh được …"
Vì họ ở trong khoa biểu diễn, các cô gái hầu như rất xinh đẹp và tất cả đều tham gia vào làng giải trí, tự nhiên không thiếu mưu mô.
Tuy nhiên mấy nữ sinh này hiểu ý tại ngôn ngoại, biết Hàn Phương có ý riêng, chính là châm biếng rằng: " Tuyển chọn thì cũng chẳng giúp được gì. Nhiều lần tuyển chọn, kỹ năng diễn xuất kém, uổng phí bao nhiêu tiêu chuẩn! "
Đối với những lời bàn tán này, Trì Vi luôn luôn bỏ ngoài tai, chưa bao giờ để ở trong lòng.
Nhưng mà chuyện đính hôn vừa mới xảy ra, tâm tình đã không tốt, lần này nghe được cảm thấy có chút ảnh hưởng.
Chỉ là chợt nhớ Nguyễn Nguyễn còn chờ ở dưới lầu, cùng cãi vã với những con người này, chung quy vẫn là không đáng, đành nhanh chân rời đi xuống.
Đột nhiên Hàn Phương nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, nắm chặt hai tay, đáy mắt tràn ngập tăm tối.
Một ngày còn ở khoa biểu diễn chính là một ngày bản thân làm nền, vì vậy vẫn nên hạ mình.
Nếu như cô có thể rời khỏi khoa biểu diễn hoặc biến mất khỏi Học viện Ngôi sao thật là tốt bao nhiêu!
...
Sau khi ăn trưa với Nguyễn Nguyễn, Trì Vi nghĩ nếu chiều nay không có tiết sẽ về sớm để nghỉ ngơi.
Nào ngờ Nguyễn Nguyễn lôi kéo cô đi tới khoa âm nhạc ở lầu dưới.
" Làm sao đột nhiên lại đến đây, lẽ nào cậu muốn từ bỏ nghệ thuật chuyển sang âm nhạc?"
Trì Vi nhìn về phía cây đàn piano trong phòng học, theo bản năng liên tưởng tới Trì An, có một chút ghét bỏ.
" Vi Vi, mình nghe nói Học Viện Ngôi sao đã mời giáo sư piano Jason từ nước ngoài về đích thân giảng dạy cho sinh viên. Xế chiều hôm nay, phần đầu tiên khi lớp này mở là cho người khác cùng nghe, chúng ta hãy cùng coi đi …"
Nguyễn Nguyễn biết rõ tâm trạng của Trì Vi lúc này nên muốn phân tán sự chú ý của cô. Nghĩ rằng đàn có thể hun đúc tình cảm, giảm bớt áp lực.
Trì Vi đối với người gọi là giáo sư Jason không có bất cứ hứng thú gì, hơn nữa ở nhà, Trì An còn thường xuyên chơi đàn piano, vì vậy cô càng cảm thấy không thích!
" Vi Vi, coi như cùng tôi nghe đàn, có được hay không."
Nhất thời Trì Vi không cách nào từ chối, cùng Nguyễn Nguyễn đứng hàng đầu tiên, Học viện Ngôi sao như vẫn âu yếm, che chở và cũng làm cô tổn thương.
Hơn nữa đây chỉ đơn giản là một tiết piano thông thường, có liên quan gì đâu.
Sau đó hai người cùng tiến vào phòng, tìm được chỗ ngồi, mơ màng nghe mọi người suy đoán về hình dáng của Jason gì đó.
Vào đầu mùa đông, ánh mặt trời buổi chiều yếu ớt chiếu những tia pha lê xuyên qua kính.
Trì Vi tay chống cằm, biếng lười nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chuông vào học reo lên làm cô giật mình, cửa phòng học được đẩy ra, Trì Vi vô tình nhìn một chút, một hình bóng thon dài, mặc một bộ áo choàng màu đen, đeo một chiếc kính màu vàng retro, thêm một chút dịu dàng, cảm giác đây là người đàn ông rất khiêm tốn.
Chỉ cần nhìn vào hình bóng, Trì Vi hơi nhíu mày, nghĩ rằng nghệ sĩ dương cầm tên Jason này, có quá trẻ không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT