" Hủy hôn."

Trì Vi dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn bố mình, nhàn nhạt hỏi một câu: " Tại sao lại hủy hôn?"

Ngược lại lần này Trì Viễn ngẩn ra, nhíu mày nói: " Hoắc Đình Thâm cũng đã chối bỏ hôn lễ này, không muốn cưới con. Con không từ hôn chẳng lẽ lại muốn kiên trì đính hôn lần tiếp theo?."

Đối với đứa con gái lớn này Trì Viễn ít nhiều có chút hiểu rõ, tính khí không phải bình thường mà rất kiêu căng.

Hai lần đính hôn trước, khi đối phương có nguyện vọng hủy bỏ hôn ước, cô liền lập tức đồng ý, không lưu luyến chút nào, chủ động kết thúc, không màng danh tiếng của mình bị tổn hại.

Không hiểu sao đến con trai trưởng nhà họ Hoắc thái độ cô liền thay đổi.

Trì Viễn nghĩ tới nghĩ lui, cuộc hôn nhân với nhà họ Hoắc lần này là bản thân cô kiên trì, còn không … là cô thật lòng thật dạ.

Thế nhưng Trì Vi không chút nào chùn bước, ăn nói mạnh mẽ một câu, xác minh cho suy đoán của Trì Viễn: " Con phải gả cho Hoắc Đình Thâm, nhất định không thể từ hôn!"

" Con …"

Lúc này Trì Viễn mới nhận ra, đối với đứa con này, ngày càng không thể hiểu thấu.

Thế nhưng vừa nghĩ tới những chuyện cô đã làm, ông càng lạnh lùng nói chuyện: " Con không từ hôn, hà họ Hoắc lẽ nào cũng không lùi bước như thế. Bình thường coi như không có tự ái, tối hôm qua lại làm ra chuyện gièm pha thấp hèn như vậy!

Nghe xong hàng lông mi của Trì Vi buông xuống như đôi cánh bươm bướm, đôi môi cong lên, mang theo phần hững hờ: " Gièm pha thấp hèn, tôi bình thường vẫn làm như vậy, nhiều một ít, thiếu một ít cũng chẳng ảnh hưởng gì. Chẳng phải suy cho cùng cũng được di truyền từ bà ấy sao!"

Dứt lời Trì Vi một lần nữa ngẩng đầu, cười mà như không cười, đầu tiên là xem thường bố mình, sau là người mẹ kế, hiển nhiên có ám chỉ.

Đối diện với ánh mắt ấy, Diệp Tố Chi trong đầu chỉ nghĩ đến việc năm xưa, không khỏi chột dạ cúi đầu.

Ánh mắt Trì Viễn mang theo tức giận, cây gậy trong tay liên tiếp gõ xuống đất, khuôn mặt tràn đầy sắc bén: " Đồ hư hỏng, muốn làm ta tức chết hay sao?!"

" Hà cớ phải tức giận như vậy, chính ông cũng làm được mà, tôi nói không đúng sao."

So với cha mình, Trì Vi vẫn bình tâm đến đáng sợ, không chút nào sợ sệt.

Sau tất cả cô thấy thật vô vị, lúc này mới nói thêm một câu: " Lần này thật oan uổng! Đêm hôm qua đã có người bỏ thuốc tôi."

" Bỏ thuốc … Thuốc gì …"

Trì Viễn ngẩn người ra, nhất thời có chút nghi ngờ.

Thấy vậy, Trì Vi nở một nụ cười mang mấy phần chế giễu: " Lão Trì, người là chủ của một gia đình, điều này cũng không biết sao. Muốn làm cho nam nữ cùng lên giường, ngoại trừ một loại thuốc kích thích thì còn có thể là loại thuốc gì khác …"

Nói xong Trì Vi xoay chuyển ánh mắt, dừng lại ở bên cạnh chiếc đàn piano, ánh mắt sâu sắc: " Trì An, cô tốt nhất là cầu nguyện cho hôn sự của ta vẫn còn đó đi, bằng không đánh chửi thì quá đơn giản!"

Dứt lời Trì Vi ngẩng cao đầu nhẫn nhịn cơn đau đớn vì bị chiếc gậy đánh vào người đi ra khỏi phòng đàn.

Loáng thoáng nghe cha mình buồn bực hỏi lại: " Đồ hư đốn, thực sự hư đốn! Mình làm nên chuyện xấu xa, liên quan gì đến An An …"

Loáng thoáng nghe cha mình buồn bực hỏi lại: " Đồ hư đốn, thực sự hư đốn! Mình làm nên chuyện xấu xa, liên quan gì đến An An …"

Loáng thoáng nghe cha mình buồn bực hỏi lại: " Đồ hư đốn, thực sự hư đốn! Mình làm nên chuyện xấu xa, liên quan gì đến An An …"

Diếp Tố Chi vừa an ủi, vừa giúp chồng mình vỗ ngực, chậm rãi lưu thông khí huyết.

Sau đó nhìn Trì An đau lòng nói chuyện: " Chỉ đáng thương cho Trì An, con bé vô tội …"

Nghe vậy Trì Viễn cũng áy náy nhìn con gái nhỏ, bất đắc dĩ thở dài: " An An, oan ức cho con rồi."

Trì An khuôn mặt dịu dàng, khẽ mỉm cười: " Cha mẹ, con không liên quan gì."

Từ khi bước qua cửa lớn nhà họ Trì, ròng rã sáu năm Trì Vi không ngừng tìm cớ khiêu khích, đánh chửi, cô từ lâu cũng đã dần quen.

Qủa thật Trì Vi nói không sai, cô chán ghét bản thân, mà bản thân … cũng giống như chán ghét cô ấy!

Tiếp đó, Trì Viễn gọi người mang thuốc mỡ lên để làm cho vết sưng đỏ kia biến mất.

Vừa tức giận vừa nghĩ tới việc đánh con gái lớn, chính là trầm giọng nhắc nhở: " Con gái lớn như vậy, cũng phải khác đi một phần."

Sau đó Trì Viễn lại nhớ tới chuyện Trì Vi nói bị bỏ thuốc song song với việc trong buổi tiệc hôm qua cả hai nhân vật nam nữ đều mất tích, các khách mời đều bị bỏ rơi ở khách sạn không khỏi xoa trán nghĩ ngợi xử lý đống hỗn loạn này.

Trong phòng piano, sau khi bôi thuốc Trì An lại lần nữa ngồi trước cây đàn, tiếp tục chơi.

Chỉ có điều lần này không phải là ( Bầu trời của thành phố) mà là ( Hôn lễ trong mơ).

Cô biểu diễn ở trong, một lần nữa Diếp Tố Chi lại đẩy cửa bước vào, nhíu mày đứng ở một bên: " An An, con nói cho ta nghe, chuyện Trì Vi bị bỏ thuốc, chuyện này … Là con làm sao?"

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play