Editor: Waveliterature Vietnam
Căn bản Cung Tu nghĩ Trì Vi trong lòng luôn cất giấu Hoắc Đình Thâm, mặc dù Bạc Dạ Bạch không cần đến ái tình, nhưng… phàm là thân đàn ông, chung quy cũng phải để ý đến điều này.
Nhân khi vừa mới bắt đầu, so với bất chấp có được Trì Vi thì chi bằng từ bỏ lúc còn kịp.
Dù sao phụ nữ trên đời này vô số kể, mà thiên kim tiểu thư như Trì Vi thì cũng chẳng hề khó tìm.
Nhưng Bạc Dạ Bạch vẫn kiên quyết không lùi mà tiến, điều này làm Cung Tu rất kinh ngạc: "Tứ ca, anh muốn che chở cho Trì Vi sao."
"Chỉ là che chở cho một người thôi, có gì mà không thể."
Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt đáp, lời nói đầy ẩn ý.
Đối với điều này, đầu tiên Cung Tu khẽ thở dài rồi trầm mặc đáp: " Coi như tất cả mọi người đều không bảo vệ được thì, nếu bản thân đã muốn, việc này có khó gì…"
Vừa nói anh ta vừa suy nghĩ lại, tiếng nói lại phóng túng tùy tiện như xưa: "Bạch, thật sự tôi không nghĩ đến, anh coi trọng Trì đại tiểu thư như vậy! Tôi còn tưởng rằng, anh đang muốn quay lại với Trì Vị Vãn…"
Đột nhiên, bản thân có chút tò mò, rõ ràng có một sự so sánh.
Trì Vi và Trì Vị Vãn, tuyệt nhiên hai người không giống nhau… Như vậy, Bạc Dạ Bạch sẽ nghiêng về ai.
Bất chợt Cung Tu lại nhắc nhở một lần nữa: "Vậy còn việc kết hôn của Trì Vi thì sao…"
"Việc kết hôn, sẽ không tiếp tục nữa."
Bạc Dạ Bạch cắt ngang lời, hàng lông mày nhíu lại tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Theo lời Cung Tu, tình cảm Trì Vi dành cho Hoắc Đình Thâm, kỳ thực không giống bình thường.
Yêu tha thiết nhưng lại tính toán muôn đường.
Cô, lẽ nào không chịu nổi sự bắt nạt hay là lòng tự ái lớn hơn người thường.
Hoắc Đình Thâm làm cho Lê Tuyết Tâm mang thai, theo tính cách của Trì Vi, chắc chắn cô sẽ không khoan dung như vậy!
Còn nữa, cô ấy từng bao dưỡng mình, đứng trước mặt mọi người thừa nhận không chút tránh né… Thử hỏi, nếu yêu tha thiết một người, có thể không kiêng dè chút nào như vậy sao?
"Nếu, Lê Tuyết Tâm mang thai… Vậy thì, tác thành và gả cô ta cho Hoắc Đình Thâm."
Lời Bạc Dạ Bạch vừa nói ra giống như một mệnh lệnh, nghiễm nhiên không cho người ta được phép từ chối.
Cung Tu ngẩn ra, nghi hoặc nói: "Thực sự thân phận Lê Tuyết Tâm rất bình thường, chắc chắn Hoắc gia sẽ không chấp nhận! Trừ khi chính Hoắc Đình Thâm đồng ý để cô rời khỏi Hoắc Gia…"
Điểm này, không có khả năng cho lắm.
Sau tất cả, trong lòng Hoắc Đình Thâm đã buông ra từ lâu, hà tất phải kéo dài!
Dù ba năm đã qua đi như thế nhưng tình cảm của Hoắc Đình Thâm dành cho Lê Tuyết Tâm vẫn không hề thay đổi.
"Thân phận không đủ…"
Đôi mắt Bạc Dạ Bạch dường như đã nguội lạnh từ lâu, tận sâu bên trong mờ mịt khó đoán.
Đột nhiên có một câu nói vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng xung quanh.
"Cho cô ấy một thân phận để bước chân vào Hoắc Gia…"
…
Xe chạy một đường thẳng tắp.
Trì Vi dựa đầu vào cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài càng lúc càng rời xa mình, thân thể uể oải và mệt nhoài, hai chân càng lúc càng thêm đau đớn.
Chỉ là cách đây không lâu, trên bàn ăn Bạc Dạ Bạch lại một lần nữa hung hăng chiếm đoạt bản thân.
Cô thực sự không biết, một kẻ hấp hối sắp chết lại gầy gò yếu đuối như vậy… Vậy mà trong chuyện nam nữ, khiến người ta không thể nào chống đỡ!
Đầu óc Trì Vi trở nên mờ mịt những khoảng mênh mông rồi cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Đột nhiên nhớ lại sáu năm về trước.
Năm ấy cha cô cùng Diệp Tố Chi làm ra chuyện xấu gây gièm pha, ép bức mẫu thân đi đến đường cùng.
Vào lễ tang của mẹ mình, khi mới mười ba tuổi, Trì Vi đã tự tay đẩy đối phương rơi xuống lầu, hậu quả là làm bà ấy vô sinh.
Trì Viễn tức giận, một mặt đem cô nhốt tại một căn phòng cho tỉnh lại, mặt khác lấy làm hổ thẹn, một lòng bù đắp cho Diệp Tố Chi.
Thế là, sau tang lễ của Bạch Thanh Thu không lâu, không thèm để ý đến sự phản đối của đứa con gái lớn đầy tội nghiệp rồi tái giá với Diệp Tố Chi.
Trì Viễn không biết, Trì Vi vốn đã bị kích thích, nay như trầm trọng hơn, dần dần đóng chặt chính mình.
Những năm tháng qua chính là những năm tháng tăm tối nhất trong cuộc đời của Trì Vi.