Trong đầu nhớ tới buổi tối ngày hôm qua, người đàn ông cường bạo ấy không cho chống cự, tiến vào va chạm, nhưng thứ đó là cho mặt đỏ tim đập khi nhớ về, giống như rất rõ ràng trước mắt.

Đến cuối Trì Vi lạnh lùng và dịu dàng, hạ giọng đáp một chữ: " Phải!"

" Nếu tôi cưỡng ép, mạnh tay với cô, lúc trước không phải cô nói sẽ cho ta ngồi tù sao. Bây giờ ngược lại cô còn rộng lượng tặng ta một tờ séc này ư?"

Bạc Dạ Bạch khuôn mặt lành lạnh, nói chuyện với giọng điệu như không mang chút nhiệt độ nào.

Nghe vậy, Trì Vi có chút tức giận, chỉ cảm thấy người này thực sự không biết sợ hãi, cười nhạt một lúc: " Tôi thấy anh thật đáng thương, trời sinh đã mang bệnh tật trên cơ thể, sợ là không sống nổi mấy năm. Vì lẽ đó nhất thời từ bi, để anh không phải chết trong ngục tù …"

Lời chưa dứt, Trì Vi thấy người đàn ông bỗng dưng ngẩng đầu, hiện ra cặp mắt lạnh lùng nhìn cô, mịt mờ đến đáng sợ.

Không giải thích được, Trì Vi sợ hãi co người, gắng gượng nói tiếp: " Làm sao, tôi nói không đúng sao."

" Cô nói đúng lắm, coi như không cần ngồi tù, tôi vẫn là sắp chết, không sống hơn mấy ngày."

Sự nguy hiểm nơi Bạc Dạ Bạch như được thu lại, nói chuyện nhẹ nhàng, một chút sợ hãi khi đối diện với cái chết cũng không có, như đã sớm thành thói quen.

Với chuyện này, Trì Vi vừa muốn nói tiếp, đột nhiên tiếng nói anh ta vọng lạị, như là trêu tức người: "

Chẳng qua trước khi chết có thể nếm được mùi vị của cô, ta thấy thật đáng giá. "

" Anh … Tôi cảnh cáo anh, đừng được voi đòi tiên! "

Như là bị đạp vào cái đuôi của mình, Trì Vi lập tức giận dữ và xù lông lên.

Tuy rằng chuyện mình vụng trộm đã được đồn đại lan truyền nhưng cuối cùng cũng không người nào nhìn thấy dáng hình Bạc Dạ Bạch ra sao.

Vì vậy cô một chút lo nghĩ về danh tiếng của mình, muốn im lặng giải quyết. Chỉ cần người đàn ông đồng ý, cô dành cho một khoản gọi là "phí ngậm miệng ", liền có thể không liên quan gì đến cô!

Nghĩ như vậy, Trì Vi đưa tờ séc lại lần nữa, nói năng ngang nhiên: " Nhận lấy số tiền này, hai chúng ta không ai nợ ai!"

Mặc dù có vẻ tốt thế nhưng nói chuyện gay gắt như vậy, đừng nói bệnh tim, người bình thường cũng không sống nổi mấy năm.

Trì Vi an ủi mình, anh ta sắp chết, có gì mà tức giận.

Chỉ là nhìn thấy người đàn ông không nhúc nhích, căn bản không nhận lấy tờ séc.

Đôi mắt bỗng sáng lên, Trì Vi nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt lập tức lạnh lùng hỏi: " Làm sao, ngươi cảm thấy một triệu quá ít không thỏa mãn được lòng tham à."

Bạc Dạ Bạch nhìn kỹ cô gái, mái tóc dài rải rác như bầu trời sao như tăng thêm sự quyến rũ mê người, nhau mày nhạt nhẽo trả lời: " Tờ phiếu này tôi không cần. "

Nghe vậy, Trì Vi sắc mặt lạnh lẽo, mặc kệ tất cả chỉ muốn cố gắng giải quyết cho xong.

Cô thừa nhận có thể chi hơn một triệu, chỉ là … Cô không muốn!

Quan tâm cô bị người khác bỏ thuốc, cùng người đàn ông phát sinh quan hệ, anh ta xem như là gián tiếp giúp cô hóa giải … Thế nhưng trong lúc cô đang khôi phục anh ta không lùi mà tiến, hành động mang tính bạo hành cô.

Còn chưa kể, hắn sau đó phát bệnh tim, cô không màng danh tiếng bị hủy hoại đưa hắn tới bệnh viện.

Đánh mất là cô ấy, hủy hoại danh tiếng cũng là cô, kết quả còn muốn nắm tiền " im lặng", nghĩ thật là uất ức!

Bỗng dưng Trì Vi cảm thấy tức giận sâu sắc, cúi người đem tờ séc không cho phép từ chối đập vào lòng bàn tay hắn, sau đó khép năm ngón tay lại: " Tôi biết, tôi nhan sắc xinh đẹp lại có tiền, gia thế thật khiến người ta thèm muốn! Thế nhưng hãy là người đàn ông biết đủ, đừng nhận cơ hội đứng trên ta … Bằng không mất cả chì lần chài, thật sự để ngươi chôn thân trong ngục giam …"

Nói đến đây, đầu óc Trì Vi lóe lên những lời Bạc Dạ Bạch chính mồm nói với cô: " Còn nữa, tối hôm qua ngươi luôn miệng hỏi ta, muốn bồi thường cái gì. Như vậy ta nói cho ngươi biết, ngươi rời khỏi thế giới của ta đi, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện, chính là sự bồi thường duy nhất đối với ta!"

Bạc Dạ Bạch vẻ mặt yên tĩnh, nhìn cô gái dựng thẳng lên đầy kích động, e sợ nếu bản thân không đồng ý, bóng tối sâu trong con mắt hiện ra, không nói ra được nỗi oan ức, như là món đồ nhỏ bé vô tội.

" Được."

Cuối cùng hắn nhàn nhạt đáp một chữ, không thừa chút nào.

***

( Lời cảnh báo): Tôi Trì Vi, coi như trên đời này đàn ông đã chết hết, vĩnh viễn không ai thèm lấy, đời sau, kiếp sau, cũng không muốn nhìn thấy người này!

Mấy ngày sau ở trong phòng tắm.

Ôm chặt bắp đùi của Bạc Dạ Bạch, Trì Vi thật đáng thương: Thầy ơi, em xin lỗi, để em nuôi dưỡng người này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play