Editor: Waveliterature Vietnam

"A Vãn, cô có hiểu hai chữ "qua đi không."

Bạc Dạ Bạch lạnh nhạt hỏi, sắc mặt vẫn không hề thay đổi chút nào.

Nhất thời khuôn mặt Trì Vị Vãn trở nên trắng bệch, có cả chút lúng túng: "Tiên sinh, lẽ nào người… ghét bỏ A Vãn lắm sao. Hay người cảm thấy A Vãn không sạch sẽ…"

Nói đến đây, cô ấy như một đứa bé làm chuyện sai trái, vẻ mặt đầy oan ức, giọng điệu tràn đầy hoài niệm: "Đã từng ở bên tiên sinh hai năm, đó là những tháng ngày vui vẻ nhất. Sáu năm qua, tuy rằng tôi có chút thành tựu nhưng không có tiên sinh bên mình, chưa giây phút nào bản thân cảm thấy đủ đầy…"

Nghe những lời cô ta nói, đôi mắt đẹp như vẽ của Bạc Dạ Bạch trồi lên một sự mệt mỏi, lạnh lùng đáp lại: "A Vãn, nhân sinh cũng giống như chơi một ván cờ, một khi đã đặt xuống thì không hối hận, đưa ra quyết định thì ắt phải tiếp tục."

Nghe xong Trì Vị Vãn liền ngẩn ra, lúc sau mới trả lời lại: "Tiên sinh, ý này người lại muốn dạy tôi sao? Người biết rõ A Vãn ngốc ngếch, chữ nghĩa không thông…"

Vừa nói hai hàng nước mắt cũng đồng thời lăn xuống trên hai gò má ửng hồng.

Ý tứ của anh ta, không phải cô không hiểu, chỉ là cố gắng quay về trước đây, một lần nữa ở bên cạnh anh ấy, làm một đứa trẻ vô lo sự đời.

"Trong lòng mình vốn dĩ không bỏ được Lệ Trường Phong, hà cớ gì cô phải tự làm khó bản thân."

Chỉ tiếc Bạc Dạ Bạch vẫn một lòng không thay đổi.

Khuôn mặt Trì Vị Vãn liền trắng nhợt như bị rút đi những màu máu, chân tay bắt đầu luống cuống:

"Tiên sinh, không phải tôi không bỏ được, anh phải tin tôi. Thật sự, Vị Vãn muốn ở lại đây cùng anh…"

Kỳ thực, trước khi ở lại Giang Trạch, trong lòng cô có cân nhắc hơn thiệt.

Vì dù sao cô ta cũng đang là một diễn viễn nổi tiếng, lại là bạn gái của Lệ Trường Phong, tiền đồ không thể nào đo đếm.

Lệ Trường Phong thân phận cao quý, là đệ nhất tài phiệt của thành phố này, nếu như có thể gả cho hắn thì sẽ chính thức trở thành nữ chủ nhân của Lệ Gia, quãng đời còn lại vinh quang là vô hạn.

Một khi bỏ qua Lệ Trường Phòng, e là quãng đời còn lại bản thân sẽ chẳng bao giờ tìm được người nào hoàn mỹ như vậy!

Chỉ là, cô không hề yêu Lệ Trường Phong, và đối phương cũng như vậy, không yêu bản thân.

Hai người họ, dường như chẳng có điểm chung nào, tuy cô thỏa mãn được vật chất nhưng tâm hồn thì vẫn mãi cô đơn.

Cho đến khi gặp lại Bạc Dạ Bạch, cuối cùng Trì Vị Vãn nhận ra rằng, trái tim mình vẫn còn thuộc về anh ta.

"Thật không."

Bạc Dạ Bạch nhìn Trì Vị Vãn, tựa như một mặt hồ yên lặng không chút gợn sóng nào.

"Tiên sinh, nếu như người không tin tưởng trái tim A Vãn, vậy thì, người hãy cho A Vãn ở lại bên cạnh và để thời gian chứng minh cho tất cả…"

"A Vãn, người tôi cần, là cô ấy chứ không phải cô."

Bạc Dạ Bạch lại cắt ngang Trì Vị Vãn, hờ hững nói ra một câu như vậy.

Trong nháy mắt, đồng tử của Trì Vị Vãn co rụt lại, trái tim nhói đau cực kỳ.

Trong ký ức, chưa bao giờ cô nghe chính mồm tiên sinh nói điều ấy.

Cuối cùng bây giờ anh ta lại thừa nhận, người bản thân cần không phải là mình.

Trong đầu ngay lập tức hiện lên hình ảnh của cô gái xinh đẹp kia, chỉ xét riêng về dung nhan cũng đã chiến thắng bản thân.

"Tiên sinh, người anh muốn không phải tôi, lẽ nào là… Trì Vi."

Trì Vị Vãn vẫn không thể nào tin vào sự thật trước mắt mình, thất lễ hỏi ngược lại.

Bạc Dạ Bạch… cần mình.

Trì Vi cũng ngẩn ra, những tưởng đây là trò hay, ai ngờ bản thân lại đột ngột trở thành người mua vui, trong lòng không khỏi có chút quái dị.

Theo bản năng muốn tiếp tục nghe câu trả lời của người đàn ông thì đột nhiên trong lúc đó, Trì Vị Vãn cúi đầu, lấy ra từ trong túi xách một chai nước hoa.

"Chai Nữ hoàng Hoa hồng này, là do chính tiên sinh tặng cho."

Trì Vị Vãn sáng quắc nhìn Bạc Dạ Bạch, như thể muốn xác minh sự thật này ngay tức khắc.

Nhưng khuôn mặt Bạc Dạ Bạch vẫn biểu lộ một sự lãnh đạm vốn có, nhàn nhạt đáp: "Hừm, là ta tiện tay biếu tặng."

"Tiên sinh, người không cần gạt tôi! Nữ hoàng Hoa hồng là bản giới hạn trên toàn cầu, giá trên trời không phải bình thường! Lúc đó, tôi nhận được sau khi rời đi…"

Không tin vào lời giải thích của anh ta, Trì Vị Vãn kịch liệt phản pháo, cô không thể nào giữ được bình tĩnh nữa.

"Đưa chai nước hoa này cho tôi chắc tiên sinh hao tốn không ít tâm tư, có đúng không. Tiên sinh, rõ ràng người vẫn quan tâm A Vãn…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play