Editor: Waveliterature Vietnam

Nếu cô ấy cần anh, sẽ một lòng tới gần.

Nếu không cần, sẽ một lòng rời đi.

Nếu chỉ đơn giản là đưa tay ra cứu giúp sẽ làm cô nhất thời cảm kích như hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

Vì lẽ đó, anh ta thờ ơ nhìn cô cầu cứu trong tuyệt vọng.

Đồng thời trong tâm tư cũng muốn dạy cho cô nhớ kỹ một điều.

Trùng hợp cô gặp anh ta ở Xuân Giang Thu Dạ… Nếu như không có hắn ở đó thì cô quay về ai để cầu cứu đây.

Suy cho cùng cô ấy cũng phải hiểu, trên cõi đời tàn nhẫn này đều không thể nào ỷ lại bất cứ ai mãi mãi.

Vì vậy bản thân phải học cách lớn lên.

Bạc Dạ Bạch biết rõ, Cung Tu không thể không cứu giúp.

Hơn nữa, càng biết rõ khi thấy thái độ của mình Trì Vi sẽ sinh lòng tức giận… Theo tính nết chắc chắn sẽ không nuốt giận vào bụng, ắt một lòng tìm đến bản thân.

Nhưng điều anh ta muốn, chính là… Tự cô đưa mình tới cửa!

Thậm chí sau khi cô mất hết ý chí muốn nhảy vào đài phun nước.

Biết là bản thân có thể ngăn cản nhưng vẫn để sự việc diễn ra, thờ ơ nhìn cô nhảy xuống.

Vì dù sao nếu cô không nhảy xuống thì cũng sẽ không lấy lại được tỉnh táo… Đến lúc đó, khi hai người phát sinh quan hệ, tất nhiên sẽ giống như lần thứ nhất, chuyện này chẳng có gì to tát với Trì Vi

Chi bằng nhẫn tâm nhìn Vi Vi vỡ đầu chảy máu một chút, hận bản thân thêm một chút… Thì ít nhất, kết quả có thể khắc cốt ghi tâm! Trì Vi, cô là phiền phức, hơn nữa là sự phiền phức không thể nào lơ là.

Nghĩ đến điều ấy, vẻ mặt Bạc Dạ Bạch trông thật lạnh nhạt.

Nhưng chung quy, sự phiền toái này… Cũng vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, khiến hắn nhất thời nảy sinh lòng tham, giữ cô ở lại bên mình.

Nguyên nhân bên trong, không quan trọng.

Quan trọng là… Anh ta muốn nên sẵn tiện đã tính kế đưa cô vào tròng, chỉ có thế mà thôi!

***

Xuân Giang Thu Dạ, ở trong phòng khách tầng chín.

Nhìn Quý Thiên Trạch nằm sống dở chết dở trên đất, Cung Tu mang mặt mạ, giọng nói u ám lạnh tanh: "Đồ không có mắt, quãng đời còn lại trong ngục giam, cố gắng hối lỗi đi!"

Sắc mặt Qúy Thiên Trạch trở nên trắng bệch, không còn một chút hung hăng nào, nằm rạp trên mặt đất đưa tay với lấy ống quần Cung Tu: "Tu gia, tôi không biết cô ấy là đại tiểu thư Trì gia! Tôi thật sự không biết…"

"Cút ngay, đồ dơ bẩn!"

Cung Tu đá văng Qúy Thiên Trạch, giọng điệu không che giấu chút căm ghét nào.

"Làm sao, nếu như cô ấy không phải là đại tiểu thư Trì gia, ngươi đã tùy ý cưỡng hiếp. Đối với phụ nữ, dùng tới thủ đoạn xấu xa đê hèn, thực sự là hủy hoại danh tiếng Xuân Giang Thu Dạ ta!"

Mệt mỏi nhìn Qúy Thiên Trạch, trong đôi mắt Cung Tu đầy rẫy xem thường, căm hận.

"Tu Gia, van xin anh cho tôi một con đường sống! Tôi cũng bị người ta hãm hại…"

Qúy Thiên Trạch lại một lần nữa cầu xin, nghĩ đến quãng đời còn lại ở ngục tối, mà còn ở nhà tù của những tên phạm tội nặng thì so với chết có gì khác nhau chớ!

Chỉ tiếc, từ trên cao nhìn xuống Cung Tu xem hắn không khác nào giun dế, trước tiên sai người trông chừng hắn.

Lúc rời khỏi phòng khách, nhìn Qúy Thiên Trạch gọi điện thoại, rõ ràng là đang tìm người cứu giúp.

Trong nháy mắt đôi mỏng của Cung Tu nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt đầy đểu giả.

Người Qúy Thiên Trạch cầu cứu không phải là ai khác mà chính là Lệ nhị thiếu gia, Lệ Bắc Thành, hai người đều thích chơi gái, coi như cũng có quan hệ với nhau.

Cho dù quan hệ không tốt thì lúc này hắn ta cũng là một chút hy vọng mong manh của Qúy Thiên Trạch.

"Nhị thiếu, cứu tôi! Nhị thiếu…"

Điện thoại vừa kết nối Qúy Thiên Trạch đã vội vã mở miệng.

Trên tay Lệ Bắc Thành ôm lấy em gái non nớt, đang định tiến thêm bước nữa thì đột nhiên nghe được tin cầu cứu, không kiên nhẫn đáp lại vài câu.

Vì thân phận Cung Tu quá đặc biệt nên Qúy Thiên Trạch không thể nào che giấu, chỉ có thể mở miệng nói hết sự thật.

"Ngươi nói là… Đại tiểu thư Trì Gia."

Căn bản, Lệ Bắc Thành vẫn rất hững hờ cho đến khi cái tên "Trì Vi" xuất hiện.

Lập tức kiềm chế lại mấy phần lăng nhăng, biểu lộ một sự hứng thú sâu sắc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play