Đối với điều này, Bạc Dạ Bạch không muốn trả lời, mắt liếc nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Cung Tu nhất thời cũng không thể nào hiểu được, vừa thăm dò vừa hỏi: "Vậy nên, sau này hai người..."
"Sau này, sẽ không có bất kỳ mối liên hệ nào nữa."
Người đàn ông nhàn nhạt ngắt lời, hờ hững đáp, bóng tối bên ngoài hết sức tĩnh mịch, mơ hồ không nhìn thấy rõ.
Nghe thấy câu trả lời, Cung Tu cũng đoán được đây hoàn toàn không phải chỉ là lời nói đùa, liền thở dài một tiếng: "Tôi còn nghĩ, anh để ý đại tiểu thư nhà họ Trì! Dù sao thì cô ấy tuy rằng không biết cách đánh giá tình hình, nhưng lại thắng ở vẻ ngoài xinh đẹp đến mức rung động lòng người, đa phần đàn ông trên đời này đều mê đắm..."
Vừa dứt lời, Cung Tu tự bật cười phủ nhận, cho rằng bản thân hình như đã suy nghĩ quá nhiều!
Con người Bạc Dạ Bạch không hề giống với loại đàn ông tầm thường, người có thể khiến hắn để vào lòng trên đời này thật sự không có nhiều... Hơn nữa, cũng vì trái tim không được khỏe, nên hắn luôn luôn dưỡng sức, không hề muốn tiếp cận bất kỳ một người phụ nữ nào.
Thoáng nghĩ đến Trì Vị Vãn, nhìn vào ánh mắt Bạc Dạ Bạch.
Trên thực tế, Cung Tu vẫn hết sức hoài nghi, hai người năm đó sớm chiều đều ở bên nhau, vậy mà Bạc Dạ Bạch cũng chưa từng đụng vào một ngón tay của đối phương... Thời điểm đó, Trì Vị Vãn cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, vẫn còn là vị thành niên cho nên đương nhiên không thể ở chung.
Nhưng mà, nếu như là cử chỉ thân mật ví dụ như hôn môi, ôm ấp... chỉ cần không vượt quá giới hạn thì đều được, không sao cả.
Vậy mà mặc cho Trì Vị Vãn kiên trì ở cạnh bên trong sáu năm, Bạc Dạ Bạch một chút cũng không hề thắc mắc, hiếu kỳ về thân phận của đối phương, cũng không hề muốn nhìn thấu tâm tư của cô ta.
Cung Tu thực sự không có cách nào hiểu được, người con gái mà hắn muốn... Thực sự phải như thế nào mới được?
Vậy mà bây giờ, hắn chr mới đến trung tâm thành phố chưa lâu, tiếp xúc với Trì Vi cũng chỉ trong thời gian ngắn... Động lòng, nhất định không thể nào!
Đương nhiên, cho dù có như vậy đi chăng nữa, Trì Vi cũng thật sự quá lợi hại, có thể khiến Bạc Dạ Bạch đồng ý chuyện bao dưỡng, cũng cô chơi một trò chơi lớn.
Đối với suy nghĩ của Cung Tu, Bạc dạ Bạch cũng không hề có chút hứng thú nào, đang định ngắt điện thoại, nhắm mắt tĩnh tâm.
Bỗng dưng, đầu óc Cung Tu lóe lên một tia sáng, hạ giọng nói ra chuyện vừa nghĩ ra: "Tứ ca, anh đối xử đặc biệt với đại tiểu thư nhà họ Trì, có phải vì... Trì Vị Vãn?"
Nói ra điều này thật sự khiến bản thân lo lắng, nghiêm túc nói: "Tối nay anh đến rõ ràng cũng đã nhìn rõ, cô ta bây giờ đã là người phụ nữ của Lệ Trường Phong, đương nhiên không xứng đáng với anh nữa. Huống chi, năm đó cũng đều là cô ta vong ân phụ nghĩa, bỏ anh lại mà ra nước ngoài..."
Ban đầu, Bạc Dạ Bạch không hề muốn nghĩ tới, giờ khắc này đây cũng không hề muốn bận tâm, nhanh chóng ngắt lời: "Anh có ý gì?"
Cung Tu trầm mặc vài giây, nói ra suy nghĩ của bản thân: "Trì Vi, Trì Vị Vãn... hai cái tên này chỉ khác nhau có một chữ! Lẽ nào... Anh kỳ thực muốn lầm tưởng thân phận của "Trì Vi" và "Trì Vị Vãn"."
Đề tài này thật hết sức vô nghĩa, Bạc Dạ Bạch không hề muốn trả lời thêm nữa, chỉ lạnh nhạt đáp một câu: "Cung Tu, anh có phải đã quá nhàn rỗi rồi không?"
"Không nhàn rỗi, không hề nhàn rỗi!"
Thời khắc này, thật sự Cung Tu đang hết sức tò mò.
Nhưng quan trọng, dù sao cũng đều đã là chuyện cũ, chỉ là lặp lại thêm một lần nữa: "Tứ ca, con người sống trên đời cũng không thể nào cứ cô đơn mãi như vậy được. Anh thích kiểu phụ nữ như thế nào? Ngoan ngoãn, đơn thuần, biết nghe lời, cứ việc nói ra yêu cầu của anh, tôi nhất định sẽ tìm ra người thích hợp nhất, để ở bên cạnh anh..."
Chợt, Cung Tu cảm thấy bản thân thực sự đã hết lòng, chỉ nhắc nhở thêm một câu: "Coi như không có nhu cầu, nhưng anh nhất định phải cân nhắc thật kỹ chuyện huyết mạch, nhất định phải sớm để lại một đứa trẻ..."
Nghe mấy lời này, Bạc Dạ Bạch bình tĩnh ngắt điện thoại.
Lấy tay day lên thái dương, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, dung nhan xinh đẹp của cô lại hiện lên, hết sức chân thực, rõ nét, khiến tâm tình rối loạn.
Rất nhanh sau đó, trong nháy mắt bỗng tan thành mây khói.
***
Nửa đêm về nhà, tâm trạng Trì Vi hết sức nặng nề, không thể nào ngủ ngon được.
Sáng sớm ngày mai, cửa phòng liền bị gõ hết sức ồn ào.
Trì Vi mơ hồ cảm thấy trán hơi nhói đau, rời giường dậy mở cửa.
"Nghiệt nữ, cô là kẻ thấp hèn lại muốn bao dưỡng đàn ông, lại còn đến vũ hội của nhà họ Lệ náo loạn khiến tất cả mọi người đều biết! Mặt mũi nhà họ Trì, xem như đều bị cô làm mất hết..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT