Trì Vi ngẩn người, trấn tĩnh một hồi: "Không thể nào không đau được..."
Thử cử động cánh tay trái, rõ ràng đã khôi phục bình thường, Trì Vi cảm thấy có chút thần kỳ, nửa tin nửa ngờ, vừa thăm dò hỏi: "Lão sư, anh hôn tôi...Thật sự là đang cố ý khiến tôi phân tán sự chú ý?"
Đối với mấy lời này, Bạc Dạ Bạch không hề phủ nhận, nhàn nhạt phủ nhận: "Băng bó lại mặc dù không khó, chỉ là lo rằng đại tiểu thư sẽ rất đau, nếu như để cô biết, nhất định sẽ không chịu phối hợp."
"Lão sư, anh còn tinh thông y thuật."
Không nhịn được nói tiếp, Trì Vi tiếp tục cử động cánh tay trái, tất nhiên còn có một chút không thoải mái.
Thế nhưng nếu so sánh với lúc trước, tay đau đến mức không thể nhấc lên, quả thực khác nhau một trời một vực!
"Không hiểu."
Không ngờ, Bạc Dạ Bạch thuận miệng hạ xuống một chữ, trầm mặc trong nháy mắt, bình tĩnh nói thêm một câu: "Bệnh lâu thành lương y."
Vẻ mặt Trì Vi hơi thu lại, nghĩ đến sức khỏe người đàn ông này vốn đã không tốt, bởi vậy lâu dần, có thể hiểu được một chút ý thuật đơn giản.
Suy nghĩ một lúc, Trì Vi trong lòng bỗng cảm thấy có chút khó chịu, liền nghĩ tới điều gì đó.
"Lão sư, anh làm cái gì vậy?"
Chỉ một khắc tiếp theo, cơ thể cô đột nhiên bị nhấc bổng, người đàn ông vững vàng ôm lấy cô với tư thế như công chúa, khiến cô không khỏi cảm thấy thoải mái.
Gần như là cùng lúc đó, Trì Vi theo bản năng vòng hai tay lên cổ người đàn ông, sau đó liền nghĩ đến muốn xuống: "Tôi hiện tại đã có thể đi lại rồi, không cần ôm ta như vậy đâu! Lão sư, sức khỏe của anh..."
"Đại tiểu thư không hề nặng, không thành vấn đề."
Bạc Dạ Bạch bình tĩnh nói, ôm lấy cô chậm rãi xoay người, hướng về cánh cửa để rời đi.
Lúc đầu, Trì Vi còn cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của hắn, nghe thấy lời này liền gian xảo hỏi: "Ý của lão sư là muốn nói, nếu như tôi nặng hơn một chút, nhất định sẽ không ôm tôi?"
Cảm nhận thấy người con gái trong lòng có chút nhẹ cân, giống như lông vũ vậy, giọng nói hắn bỗng chìm xuống: "Đại tiểu thư thể trọng hơi gầy, có thể nặng hơn một chút nữa."
Phàm là phụ nữ, căn bản hơn nửa trong số đó đều thích đàn ông khen họ gầy, Trì Vi cũng không phải là ngoại lệ, môi cô khẽ cong lên xinh xắn: "Tất nhiên là không được rồi! Tôi còn muốn diễn kịch, nhất định phải khống chế cân nặng của bản thân..."
Diễn kịch?
Nghĩ đến Trì Vi đang theo học tại Học viện ngôi sao.
Chỉ có điều, gia thế của cô không nhỏ, không nhất thiết phải tiến phải giới giải trí, càng không cần phải tiêu tốn ba năm học đại học!
Tựa sát vào người đàn ông, rời đi khỏi căn phòng tràn đầy đáng sợ, trải qua chuyện kinh hồn như vậy, Trì Vi hẳn đã lo lắng quá đến mức mất tập trung.
Mặt khác, cũng có thể là bởi vì gào khóc một hồi, đã thế Bạc Dạ Bạch còn bồi thêm vài câu, dĩ nhiên tâm trạng cũng tốt lên, không còn bàng hoàng lo sợ nữa, mọi suy nghĩ tiêu cực cũng dần tiêu tan!
Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, cằm người đàn ông thon gầy, tướng mạo hoàn mỹ như ngọc, đương nhiên là một cây chi lan Ngọc Thụ trong truyền thuyết.
"Lão sư, cảm ơn anh."
Trong lúc giật mình, Trì Vi nhỏ giọng nói chuyện, cũng không hề quan tâm người đàn ông này có nghe được lời cô nói hay không.
Một đời này, cô ít khi nợ ai, cho nên căn bản số lần nói cảm ơn đương nhiên rất ít.
Cũng bởi vậy mà sau khi nói cảm ơn, có chút cảm thấy ngượng ngùng, cúi sâu đầu áp vào ngực người đàn ông.
Bạc Dạ Bạch ôm cô xuống lầu, nghe thấy lời cảm ơn của cô, cũng chỉ thuận miệng nói ba chữ:
"Không cần khách khí."
Không để tâm, thái độ của người đàn ông vô cùng lãnh đạm, Trì Vi bắt đầu cảm thấy không thể nào thốt ra thêm lời nào nữa.
Sau đó, khi kề sát lồng ngực người đàn ông, nghe trái tim hắn đập loạn xạ "Phù phù..." cô vội nhảy xuống, ánh mắt sáng rực, kiên định nói.
"Lão sư, đừng ép bản thân quá lao lực, có tôi ở đây...Sau đó, tôi nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất, nổi tiếng nhất trong lĩnh vực này, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh của anh!"
Cô bỗng nhiên thốt ra một lời thề son sắc.
Lần này, ánh mắt Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt, nghe cô nói vài câu.
Cô gái này còn quá trẻ, lời nói ra đều là ngây thơ đơn thuần, căn bản đều chưa hiểu hết chuyện đời vốn dĩ tàn nhẫn!
***
Đêm khuya trên biển, du thuyền chầm chậm lướt đi, tạo ra từng đợt sóng lớn.
Đối với thế giới thượng lưu này, Nguyễn Nguyễn luôn cảm thấy không hề thích thú, một mặt là bởi vì thân phận của cô không giống với tất cả mọi người ở đây, hơn nữa cũng cảm thấy không thích hợp với bản thân...Mặt khác, những người này đều mang trên mình một tấm mặt nạ, cất giấu đi toàn bộ tâm tình, cảm giác không có gì là chân thực.
Chỉ là bởi A Tầm và Vi Vi lo sợ bản thân nhàm chán, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên đi đâu cũng đều muốn mang cô theo.
Ngay từ lúc còn ở trại trẻ mồ côi, cô đã sớm biết vẻ ngoài của bản thân hết sức tầm thường, lại nhìn có vẻ hơi mập một chút, nếu nói là nổi trội thì cũng chỉ có thể đem thành tích học tập ra để so sánh.
Bất ngờ, cô lại có thể quen biết hai người bạn tốt này, đây thật sự là may mắn lớn, thật không thể nào từ chối thành ý của họ.
Trước đây không lâu, Vi Vi dẫn Bạc Dạ Bạch lên trên lầu nghỉ ngơi, bản thân thật sự cũng không biết khiêu vũ, đành nói với A Tầm là muốn ngắm biển, nên một mình ra bên ngoài.
Phía sau du thuyền có rất ít người lui tới, ánh đèn cũng chỉ chiếu xuống một vài mảng nhỏ.
Nguyễn Nguyễn dựa vào thanh chắn, nhìn xa xa xuống bờ biển.
Đầu mùa đông, gió biển thổi mái tóc dài của cô bay phất phơ, đồng thời cũng mang theo hơi lạnh thấu xương.
Lấy điện thoại di động ra, muốn chụp một vài bức ảnh.
Cũng chính lúc này, điện thoại bỗng gửi đến một tin nhắn mới, người gửi tên là (Bang chủ), vội vã mở ra xem nội dung bên trong.
(A Nguyễn, mấy ngày trước rõ ràng tôi đã nhắc nhở rằng tối nay có trận bang phái Đoạt Bảo, cùng bang phái khác giao chiến một trận, tại sao cô lại không xuất hiện? Bang phái chúng ta vốn đã ít người, người hỗ trợ cũng rất khan hiếm, hôm nay chúng ta suýt chút đã có thể thắng, cô thật sự khiến chúng tôi thua thảm hại rồi!)
Nguyễn Nguyễn ngẩn người, chỉ là bản thân có chút rảnh rỗi, tính cách cũng phần nào khép kín, nên đã tải một game online có tên (Thiên hạ mỹ nhân) về để giết thời gian.
Ở trong game này, cô tên là (A Nguyễn cô nương), phụ trách công việc phụ trợ, đồng thời cũng tham gia một bang phái...mấy ngày nay, bận rộn với chuyện học hành, không thể sắp xếp được thời gian, nên không có thời gian để thư giãn.
Vội vã soạn một tin nhắn nói xin lỗi đối phương.
"Phù phù..."
Bỗng dưng, trước mắt một vệt bóng đèn rơi xuống, mất hút trong mặt biển!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT