Editor: Waveliterature Vietnam

Điều này là không thể! Thiên Vũ khẳng định chắc như đinh đóng cột, tôi sẽ không yêu anh đâu, hoàn toàn không!!!

Cô đang nói chuyện với anh, nhưng cũng để lắng nghe chính mình, cô ấy tự hứa với mình rằng, dù có bất kì chuyện gì xảy ra trong tương lai, cô cũng không thể yêu người đàn ông này, không bao giờ.

"Tại sao cô lại có thể chắc chắn như vậy?" Lông mày của anh nhăn lại, "Cô ghét tôi nhiều như vậy sao?"

"Tôi không phải là một người xấu xa, nhưng tôi sẽ không yêu một người làm tổn thương tôi, lừa dối tôi và lợi dụng tôi." Giọng nói của Thiên Vũ kèm theo một sự tức giận.

Dạ Diễm im lặng một lúc lâu, rồi thì thầm: "Cô đã đọc tin nhắn và rồi cô tức giận với tôi sao? Tôi không biết làm thế nào để giải thích với cô, nhưng bây giờ tôi thực sự yêu cô, tôi sẽ chứng minh bằng hành động cho cô thấy!"

Thiên Vũ chỉ nhắm mắt lại và không nói gì. Cô không muốn nói chuyện với anh. Yêu hay không yêu, cứ để trong lòng. Nếu cô nói ra, sẽ mất hết ý nghĩa của nó. Dù sao, đây là đêm cuối cùng. Ngày mai cô có thể thoát khỏi anh rồi.

  ...

"Anh Ngủ đi, chúc ngủ ngon."

Dạ Diễm nhẹ nhàng hôn vào tai Thiên Vũ, có một luồng hơi ấm tràn vào trái tim. Trái tim cô run rẩy không thể giải thích được, nhưng cô liên tục tự nhắc nhở mình rằng không thể bị anh quyến rũ...

  **

Có lẽ đã quá mệt mỏi vì vậy Thiên Vũ ngủ thiếp đi. Dạ Diễm cũng hôn lên lưng cô, tay anh bắt đầu mân mê lên xuống khắp lưng cô. Anh thả những nụ hôn nóng bỏng trên lưng cô. Tiếng thở bắt đầu hổn hển.

Anh lại muốn cô một lần nữa. Anh cũng như những người đàn ông bình thường khác, đây là nhu cầu bình thường.

Nhưng anh phải kiên nhẫn chờ đợi, anh thực sự thích cô, bây giờ anh rất quan tâm đến cảm xúc của cô, chứ không xấu xa như trước đây. Anh mơ ước một ngày, cô cũng sẽ mở lòng với anh, họ thực sự yêu nhau, để đứa nhỏ sinh ra có một tương lai tươi sáng. Lúc đó thật hạnh phúc đến nhường nào...

Nghĩ về điều này, anh không thể không hạnh phúc hơn, miệng vô thức nhoẻn cười thật tươi, anh hôn cô rồi từ từ nhắm mắt lại đi ngủ..

  **

Có lẽ vì tâm trạng quá phấn khích, sáng hôm sau, Dạ Diễm thức dậy rất sớm. Rạng sáng năm giờ, bầu trời bên ngoài vẫn tối. Anh khéo léo rút cánh tay ra, cúi người, lặng lẽ đứng ngắm trăng và nhìn Thiên Vũ ngủ. Cô ngủ như một đứa trẻ, lông mày vẫn tụ vào nhau như cũ, vướng víu những u sầu.

Dạ Diễm cẩn thận làm phẳng lông mày của cô bằng đầu ngón tay. Dần dần, lông mày của cô cuối cùng cũng duỗi ra.

Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, Dạ Diễm không thể nào không động dục, anh hôn lên môi cô, rồi lưu luyến rời khỏi giường, anh không đánh thức cô dậy, anh không rửa mặt trong phòng vì sợ đánh thức cô. Dạ Diễm cầm điện thoại di động và áo khoác rồi rời đi, anh đi đến phòng bên cạnh để giặt quần áo, rồi bước ra khỏi phòng.

Đã có một vài người hầu đã thức dậy. Hôm nay là ngày vui của Dạ Diễm và Lam Thiên Vũ. Họ có rất nhiều thứ để chuẩn bị.

Những người hầu nhìn thấy Dạ Diễm dậy quá sớm, họ hơi bất ngờ rồi vội vàng chào anh. Anh ra hiệu cho họ im lặng để không đánh thức cô dậy.

Dạ Diễm đi đến nhà bếp và Donna đang đích thân hầm tổ yến, nhìn thấy Dạ Diễm đi xuống bà vội pha cà phê cho anh.

"Hãy chuẩn bị nguyên liệu đi, tôi sẽ mang cháo Thất Bảo cho cô ấy." Dạ Diễm vừa nói vừa mở nút áo ở cổ tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play