Trên đỉnh đầu ánh đèn rọi chói cả mắt, cánh tay trái bị gãy đau đớn khiến Trì Vi hoa mắt chóng mặt, chật vật nằm nhoài trên bồn rửa tay không thể động đậy được.
Chứng rối loạn tình dục phát tác, trong dạ dày cảm giác buồn nôn không ngừng tuôn ra, chỉ có thể nôn khan, không thể nào đưa ra món đồ gì khác.
Vừa lúc này Lệ Bắc Thành biết cô đang muốn chống cự, không muốn làm trò khởi động cho vui này, hắn ta liền đưa tay, trực tiếp kéo chiếc váy trên người cô xuống.
Trì Vi tuyệt vọng nhắm mắt, khoảnh khắc này, cô cảm thấy…. Muốn chết đi ngay lập tức!
Đen tối kéo đến, Trì Vi sợ hãi quá mức, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Nhất thời cô hoàn toàn không biết, cơ thể mình và Lệ Bắc Thành đã áp sát, căn bản không thể tiếp tục thêm.
" Oành…"
Phòng tắm đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất. Sau một khắc Lệ Bắc Thành rời khỏi người Trì Vi, nhất thời cô không chống đỡ nổi, cả người lảo đà lảo đảo, chỉ một chút nữa là ngã xuống đất.
Bỗng nhiên một cánh tay thon dài khác duỗi ra, vững vàng đỡ lấy cô tiếp vào trong lồng ngực.
Đặc biệt mùi Lãnh hương quẩn quanh trong mũi, hình như rất quen thuộc. Trì Vi ngơ ngác, thử mở mắt ra một lần nữa, mái tóc dài từ lâu đã tản ra, ngổn ngang khắp cơ thể.
Dựa vào cái ôm rất ấm áp, không chút từ chối, buồn nôn nào, theo bản năng Trì Vi ngẩng đầu lên.
Bất ngờ đập vào mi mắt cô chính là khuôn mặt đẹp đẽ Bạc Dạ Bạch, vẫn là vẻ bình tĩnh ấy nhưng lúc này có chút lạnh lùng, tức giận, người bình thường sẽ không chịu nổi.
"Lão sư…"
Trì Vi không tin sự thật trước mắt mình, tiếng nói vẫn còn hơi run sợ. Tiếp đó Bạc Dạ Bạch giơ tay kéo chiếc váy của cô, không cho phần da thịt bị phơi bày ra, tiếng nói không khác nào ngọn núi tuyết trắng đang hòa tan: "Là tôi, đại tiểu thư."
Tiếp đó anh ta vòng tay ôm lấy eo, từ từ đỡ cô đứng dậy. Không chần chừ thêm chút nào, Trì Vi đầy oan ức, sợ sệt, luống cuống được cứu giúp lập tức nhào người, vùi đầu trong lồng ngực, ôm chặt eo hắn và nói: "Lão sư… Làm sao anh lại đến được đây…"
Bạc Dạ Bạch buông hàng mi đen xuống, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô, mang theo sự an ủi: "Không sao đâu, có tôi ở đây rồi."
"Lão sư … Tôi đau quá…"
Ỷ lại sự tồn tại của anh ta, Trì Vi cảm thấy cánh tay trái đau đớn đến mức xót ruột.
Chuyện này chưa hết,Trì Vi nhìn sang Lệ Bắc Thành, đột nhiên trái tim vẫn còn đập thình thịch.
"Trì đại tiểu thư, hắn là ai. Lẽ nào… Cô muốn chơi ba người!"
Từ lâu Lệ Bắc Thành đã đứng dậy, dù bận ung dung đứng nhìn hai người họ nhưng đôi mắt dài hẹp vẫn trồi lên sự lạnh lùng.
Trong nháy mắt Trì Vi như tỉnh giấc chiêm bao, sắc mặt trắng bệch như không còn chút máu nào, một chút vui sướng vì được cứu sống bỗng chốc biến mất sạch sành sanh.
Không, không được, bây giờ vẫn chưa an toàn!
Bạc Dạ Bạch có bệnh, chắc chắn sẽ đánh không lại tên này, nhất định sau khi chịu đòn bệnh tim sẽ lại tái phát, lúc này mọi chuyện sẽ gay go hơn vạn lần! Nhanh chóng suy nghĩ một, hai, Trì Vi lập tức quyết định, nhỏ giọng nói bên tai anh ta: "Lão sư, nghe tôi nói, anh đi đi! Đi nhanh một chút, sau đó gọi người tới đây…"
Chỉ cần Bạc Dạ Bạch kêu người đến, chắc chắn hắn sẽ kiêng dè, khẳng định sẽ không cưỡng bức bản thân… Cùng lắm là cô chịu đựng nỗi đau về xác thịt, có thể bảo vệ Bạc Dạ Bạch, bảo vệ sự thuần khiết, đây mới là kết cục tốt nhất!
"Đi. Chạy đi đâu!"
Lệ Bắc Thành nở một nụ cười lạnh lẽo, hai tay hắn động đậy và các ngón tay kêu răng rắc.
Nhìn thấy bản thân đang muốn ngủ cùng "Đệ nhất mỹ nhân" thì đột nhiên lại bị người khác đến phá đám, chưa kể còn bị đánh ngã chật vật xuống đất, món nợ này làm sao có thể không thanh toán!"
"Lão sư, đi nhanh một chút đi!"
Mồ hôi lạnh chảy ra loang lổ, cô sợ một lần nữa lại rơi vào tuyệt vọng.
Nhưng Bạc Dạ Bạch vẻ mặt Bạc Dạ Bạch vẫn lành lạnh, không có chút phản ứng nào, cũng không nhìn cô gái lo lắng đang đứng một bên mình, nhàn nhạt hỏi: "Hắn đụng vào cô."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT