"Ta vừa mới tới, Trường Phong vẫn còn ở công ty, nói là có một nhân vật quan trọng, âm thầm đến thành phố, muốn liên lạc hẹn gặp mặt, thử mở rộng sự nghiệp Lệ gia! Muội biết đấy, đối với kiểu vũ hội như vậy anh ấy không có hứng thú, khả năng là khi kết thức anh ấy mới tới đây…"
Trì Vị Vãn nói chuyện như không còn cách nào khác, kèm theo một nụ cười dịu dàng như làn gió xuân ấm áp, thật khiến người khác cảm thấy thoải mái.
"Yên Nhiên, muội hiểu rõ Trường Phong mà, anh ấy rất chú trọng sự nghiệp, không biết chăm lo cho bản thân, bây giờ mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng! Muội giúp ta khuyên anh ấy một câu, yêu thương muội nhiều như thế, chắc chắn sẽ tiếp thu…"
Nhìn thấy vẻ mặt Trì Vị Vãn vẫn bình thường, hình như vừa mới lên lầu, chắc là không nghe được cuộc đối thoại khi nãy.
Lại nghĩ tới Trường Phòng, vẻ mặt Lệ Yên Nhiên hiền hòa nói chuyện: "Đại ca chính là cuồng công việc, nhiều lần muội đã khuyên can nhưng chỉ là bề ngoài đồng ý, còn bên trong vẫn làm theo ý mình! Đại ca mở rộng Lệ gia cũng là lo lắng cho Lệ gia một lần nữa xảy ra chuyện gì…"
Trong tứ đại tài phiệt, Lệ gia không ngừng chiếm giữ vị trí "Đệ nhất tài phiệt", Trường Phong tuổi không quá lớn, cùng lắm là hai mươi lăm tuổi.
Vợ chồng tổng giám đốc Lệ thị đã chết trong một cuộc tai nạn máy bay, để lại Lệ gia cùng ba anh em.
Ngay lập tức Lệ gia không có người đứng đầu, nghiễm nhiên trở thành một miếng mồi béo bở, người người chăm chăm nhìn vào.
Tất cả mọi người đều nhận định Lệ gia đã suy sụp nhưng khi ấy Lệ Trường Phong dừng lại việc học, liền kế thừa Lệ gia.
Khi ấy hắn chỉ mới mười bảy tuổi, còn chỉ là một thiếu niên, ấy vậy mà vẫn gánh vác được trách nhiệm… Không ai biết Lệ gia trên tay hắn không những không ngã xuống mà còn ngày một đi lên!
Huynh muội Lệ Bắc Thành, Lệ Yên Nhiên vẫn vô cùng tôn kính Lệ Trường Phong.
Từ nhỏ Lệ Yên Nhiên sức yếu nhiều bệnh, được hai anh em nhà họ Lệ che chở sâu sắc, có thể nói như là báu vật nâng niu trong lòng bàn tay!
"Trì tỷ tỷ, đại ca tự biết chừng mực, tỷ không cần lo lắng. Cách đây không lâu muội nghe nói, trong tay tỷ cũng có một lọ Nữ hoàng Hoa hồng, là ai tặng vậy."
Vì đại ca rất coi trọng Trì Vị Vãn nên thái độ của Lệ Yên Nhiên khá lịch sự.
Đột nhiên nhớ đến trước đây Trì Vi đối đầu với Cung Trân Trân cũng vì chai Nữ hoàng Hoa hồng thật hay giả.
Nữ hoàng Hoa hồng rất hiếm, trên tay cô có một lọ, vẫn là do đại ca hao hết tâm tư mua tặng làm quà sinh nhật.
Mặc dù Trì Vị Vãn đang là diễn viên "hot" nhưng còn lâu mới có tư cách ấy.
Huống chi Nữ hoàng Hoa hồng được xuất bản cách đây ba năm… Khi đó Trì Vị Vãn vẫn chỉ là diễn viên hạng thường, làm sao có khả năng nắm giữ.
Trì Vị Vãn hơi run run, vẻ mặt có chút mờ mịt, cuối cùng nhẹ nhàng đáp: "Cố nhân, một người đã chết."
Lệ Yên Nhiên ngẩn ra, không tiếp tục hỏi, chỉ thuận miệng nói: "Trước khi sắp chết có thể tặng cho tỷ lọ Nữ hoàng Hoa hồng, hẳn là yêu tỷ tha thiết!"
Chợt nhận ra trong lòng còn có việc, Lệ Yên Nhiên không gặng hỏi thêm: "Trì tỷ tỷ, điệu nhảy đầu tiên đã kết thúc, muội về phòng trang điểm trước, lát nữa chúng ta cùng xuống dự tiệc."
Nói xong Lệ Yên Nhiên xoay người rời đi, để lại Trì Vị Vãn đứng lặng yên tại chỗ.
Đối với Trì Vị Vãn, cô không thích cũng không ghét, duy chỉ có một chút chú ý, đó là cái tên.
Trì Vi, Trì Vị Vãn, nếu như không có chữ "Vãn", "Trì Vi" cùng "Trì Vị" xem như là một cái tên đồng nhất!
"Tiên sinh, anh yêu tôi tha thiết?"
Đứng tại chỗ sắc mặt Trì Vị Vãn hơi trắng, nhỏ giọng líu ríu một câu.
Lúc Lệ Yên Nhiên đang gọi điện thoại cô cũng đã đi tới đây, nghe được rõ ràng hai huynh muội Lệ gia đang âm mưu hãm hại một người nào đó.
Trì Vi, đại tiểu thư Trì gia, cái tên cũng chỉ ngắn hơn mình một chữ.
Chỉ là theo bản năng cô chọn tránh không liên quan tới những việc không phải của mình nên vờ như không nghe thấy… Cô biết Lệ Yên Nhiên không phải con người trong sáng và lương thiện nên tận lực không đắc tội với cô ta!
Sáu năm qua cô từng bước trèo lên cao, cuối cùng coi như cũng đã có một thành tựu nhưng trong tim cô vẫn còn giữ bóng hình của một người.
Cuối cùng, chỉ có bản thân hiểu rõ, Lệ Trường Phong không yêu cô, mà cô… Cũng không hề yêu Lệ Trường Phong!
Chẳng qua Lệ Trường Phong ham muốn bản thân trẻ đẹp, lại hiểu chuyện, sống đúng mực còn cô thì coi trọng hắn bởi quyền thế, trong tay nhiều tiền, chẳng qua hai người đều theo nhu cầu của mỗi bên.
Đưa tay vào trong túi, cẩn thận lấy ra Nữ hoàng Hoa hồng, quý trọng đặt trong lòng bàn tay, bỗng dưng khuôn mặt Trì Vị Vãn hiện lên nỗi hoài niệm đau thương: "Tiên sinh, anh đi trước …chắc vẫn còn oán trách tôi chứ."
Ai lại muốn lấy cô, sáu năm về trước chỉ là một cô gái bình thường không thể bình thường hơn, trong nhà thì phá sản, mắc nợ đầy rẫy, cha mẹ nhất thời bị ép, bất đắc dĩ đem mình gả cho lão đàn ông kia.
Cô sợ sệt chạy trốn, xông vào một tòa trang viên, té ngã trước mặt một người đàn ông.
Người đàn ông ấy như vị tiên giáng trần đến cứu rỗi cuộc đời cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT