""Thật không dám nghĩ, Trì Vi lại bao dưỡng một người đàn ông ở ngoài! Đã vậy còn công khai mang hắn ta đến đây..."

"Cô ta làm như vậy, không biết còn coi con trai trưởng nhà họ Hoắc ra thể thống gì nữa không.

Nghe nói, hai nhà vẫn không hề từ hôn..."

"Liệu có phải... Đầu óc Trì Vi đã không còn được bình thường. Dù sao thì sau ba lần đính hôn thất bại, chẳng ai có thể giữ được tỉnh táo..."

...

Trì An ở phía sau, chứng kiến ba người trước mặt xì xào, bàn tán từng cử chỉ hành động của Trì Vi.

Cũng chỉ vì, có mặt Trì An ở đây, nên lời lẽ của họ đã không còn gay gắt.

Ở trong lòng mọi người, ấn tượng về Trì Vi đương nhiên không tốt, xấu xa đến cực độ, ở trước mặt mọi người không ngừng thừa nhận đang bao dưỡng đàn ông, một thiên kim tiểu thư ga đình cao quý, sao có thể hành động như vậy?

Bên ngoài đã không ngừng biểu lộ như vậy, thật không dám nghĩ Trì Vi còn phóng đãng tùy tiện đến mức nào!

Mặc dù chuyện đính hôn liên tục thất bại, cô ta chính là tự hạ thấp bản thân, một chút cảm thông cũng không đáng nhận được.

Nghe người xung quanh bàn tán, Trì An lặng nhìn chiếc du thuyền trước mặt, ánh mắt đầy vẻ đăm chiêu.

Hành động của Trì Vi thật sự có đôi chút khác thường, không lẽ nào lại tự chính mình hủy hoại danh tiếng bản thân?

Như thế, đối với cô chỉ có hại chứ không hề có lợi.

Tuy rằng tính cách của Trì Vi xưa nay sẽ không trừ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích...Nhưng đồng thời, cô ta cũng hết sức thông minh, không phải là kẻ ngu ngốc đến mức làm ra chuyện ảnh hưởng đến bản thân.

Huống chi, cô thật sự không hề lo lắng, nếu như chuyện bao dưỡng đàn ông bị truyền ra ngoài, mâu thuẫn với Hoắc Đình Thâm sẽ càng thêm sâu sắc, việc kết hôn sẽ càng thêm bế tắc!

Vì thế cho nên, lần này, Trì Vi nhất định có ý đồ, ngay từ lúc đầu đã không ngừng khiêu khích.

Bỗng dưng, tim Trì An đập mạnh, cảm thấy có điềm xấu sắp xảy ra.

...

Đến lối vào du thuyền, gió biển tạt ngang lạnh đến thấu xương.

Trì Vi dẫn theo Bạc Dạ Bạch, chậm rãi leo lên du thuyền, ngắm nhìn cảnh vật bên dưới, tiếng sóng vỗ vào bờ từng hồi, không ngừng vang vọng.

Đến phía trước, Trì Vi lấy ra một tấm thiệp mời, đưa cho người tiếp đón của nhà họ Lệ.

"Trì đại tiểu thư, mời cô đi lối này! Đại tiểu thư nhà chúng tôi vẫn đang chờ cô."

Người tiếp đón nhìn tấm thiệp mời, lập tức nhận ra Trì Vi, liền khom lưng cung kính nói.

Tiếp đó, hắn gọi người dẫn Trì Vi đi sâu vào bên trong sân.

Vừa tới nơi, nhận thấy đại sảnh được trang trí hết sức diễm lệ, khắp nơi đều là sắc hoa, phối hợp với vẻ nhiều tiền lắm của của nhà họ Lệ hết sức ăn ý.

Có vài người đã đến, đều đeo mặt nạ, cũng có vài người chưa đeo, đúng ra là ba người, còn lại hầu hết đều đã đeo.

Khung cảnh này hẳn khiến nhiều người quên rằng đang đặt chân lên một chiếc du thuyền.

Vừa vào bên trong, nhiệt độ thích hợp, cơ thể đột nhiên ấm lên, Trì Vi tiện tay cởi áo khoác ra, đột nhiên nghe tiếng người đàn ông bên cạnh không ngừng ho khan.

Trì Vi nghiêng đầu nhìn, sắc mặt Bạc Dạ Bạch hoàn toàn tái nhợt, cả làn môi mỏng cũng trở nên nhợt nhạt: "Lão sư, anh thấy tim mình không được khỏe sao?"

Vừa hỏi, Trì Vi đồng thời theo bản năng nắm lấy tay hắn, quả nhiên rất lạnh.

"Không sao, chỉ là tôi có chút cảm lạnh thôi."

Nhìn cô nhíu mày đầy lo lắng, Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nói.

Tim của hắn vốn không được khỏe, bẩm sinh sinh ra đã vậy...mấy năm trước đây, đóng cửa không ra ngoài, từ từ chữa trị mới cải thiện một chút.

Bình thường có thể không phát tác, chỉ là cứ đến mùa đông, lại dễ dàng bị cảm lạnh.

Trì Vi nghe thấy tiếng người đàn ông này trả lời, vẫn không thấy an tâm, gọi nhân viên phục vụ mang tới một ly trà nóng, đặt vào lòng bàn tay hắn, từ từ sưởi ấm.

Tiếp đó, muốn nhờ người dẫn đến phòng khách, để Bạc Dạ Bạch có thể nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, một bên truyền ra một giọng nữ hết sức đanh đá: "Đền. Các người lấy thứ gì mà đền!

Chai nước hoa này của ta là bản giới hạn trên thế giới, không phải cứ có tiền liền có thể mua được đâu..."

Tiếp đó, một giọng nữ cũng phụ họa theo: "Đúng là không biết hai kẻ nhà quê này từ đâu chui ra!

Vừa tới đã liên tục nịnh bợ, đã vậy còn làm hỏng chai nước hoa của Trân Trân..."

Từ xưa đến nay, một khi có người thấp hèn, liền không ngừng bị chèn ép.

Huống chi, ở loại vũ hội này, khách mời đa phần là phụ nữ, đặc biệt còn là con gái nhà quyền quý, một khi đã đến đây, đa số đều có gia cảnh không ai sánh bằng.

Cũng chẳng còn gì phải nghi ngờ, nơi này chính là một cuộc chiến áp bức, không đáng để ngạc nhiên!

Đối với mấy chuyện này, kỳ thực Trì Vi không hề có chút hứng thú nào, đang định dẫn Bạc Dạ Bạch vào bên trong thì đúng lúc này, nghe thấy tiếng khóc của một cô gái, thật sự có vẻ rất quen thuộc:

"Xin lỗi, ta thật sự không hề cố ý! Tôi chỉ là tùy ý muốn nhìn một chút, không ngờ lại vô tình làm vỡ nó..."

"Kẻ nhà quê chung quy vẫn là kẻ nhà quê, chưa từng thấy qua đồ đắt tiền, nói không chừng chính là xuất phát từ lòng đố kị, cố tình làm rơi nước hoa! Nhà họ Lệ sao có thể mời loại người hạ đẳng này đến. Theo ta thấy thì các người dùng tiền và quan hệ để có được tấm thiệp mời này!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play