Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, đôi mắt của Lệ Đình Tuyệt hơi có chút độ ấm.
"Lần sau không thể nói như vậy nữa. "
Sau đó ôm lấy cô đi về phía trước. Mạc Thanh Yên lúc này mới nhìn xung quanh, phát hiện đã đi đến cửa hàng, chỗ này là tầng hầm gửi xe.
"Này, anh không đưa tôi về nhà, đến chỗ này làm gì? "
Đôi mắt tà khí của Lệ Đình Tuyệt híp lại, liếc nhìn cô: "Tặng cô một món quà. "
Quà? Trong đầu cô hiện lên từ này, cô lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
"Tôi không cần quà. "
Sau đó muốn giãy ra khỏi vòng tay anh, nhưng người đàn ông nào đó vẻ mặt tà khí sao có thể để cô như mong muốn.
"Nghe lời, nếu không tôi hôn em bây giờ. "
Anh ghé vào quá gần, hô hấp nóng ẩm phun phả vào mặt cô mang theo mùi hương chỉ thuộc về anh.
Mạc Thanh Yên đưa tay đẩy anh. "Sau này không được hôn tôi, nếu không tôi sẽ thiến anh. "
Ánh mắt cô liếc về phía chỗ nào đó của người đàn ông, trên đỉnh đầu lập tức truyền đến tiếng cười trầm thấp.
"Có phải là rất muốn nhìn thử? Nếu muốn chúng ta bây giờ lập tức đi thuê phòng, cho cô xem đủ."
Mạc Thanh Yên vội vàng thu tầm mắt, cái tên này ánh mắt tật lợi hại, cô nhìn chỗ nào anh cũng biết.
"Hù, không thèm."
Mà Lệ Đình Tuyệt càng buồn cười hơn: "Có lẽ về sau cô lại yêu thích không buông tay ấy chứ. "
Mạc Thanh Yên lườm anh, người đàn ông này cũng quá tự tin rồi, hơn nữa, cùng phụ nữ thảo luận vấn đề này, đúng là một tên lưu manh. "
Mình tốt nhất không nên nói nữa, không thì không biết anh còn có thể nói ra được những gì nữa.
Thang máy ngừng lại, Lệ Đình Tuyệt nắm tay cô đi ra ngoài, hai người vào một cửa hàng trang sức.
Mạc Thanh Yên nhìn nhìn những thứ trong quầy, lông mày nhướn lên: "Anh muốn mua kim cương cho tôi? "
Quản lý cửa hàng ra đón: "Tổng giám đốc Lệ, mời ngài đến phòng nghỉ của khách quý. "
Lệ Đình Tuyệt một mực không buông tay Mạc Thanh Yên, hình ảnh này bị một cái máy ảnh cách đó không xa chụp lại được.
Người kia nhìn hình ảnh chụp được trong máy, vừa lấy điện thoại ra gọi cho ai đó vừa đi ra ngoài.
"Tiên sinh, chụp được ảnh Lệ Đình Tuyệt cùng một người phụ nữ vào cửa hàng trang sức, giống như đang mua nhẫn cầu hôn."
Chuyện này tất nhiên là do hắn dựng lên để có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Bởi vì theo dõi Lệ Đình Tuyệt rất khó, mấy năm nay hắn theo dõi sát sao mà cũng không thu được manh mối hữu dụng nào.
Bắt được cơ hội lần này hắn nhất định phải vét một khoản lớn.
Khuôn mặt Lệ Dạ Kiêu ẩn trong bóng tối, anh ta lãnh khốc cười: "Lâu như vậy cuối cùng cũng chụp được chút hữu dụng. Gửi cho phía truyền thông, ngày mai phải đưa tin này lên trang đầu cho tôi."
Hôm nay Lệ gia vừa cùng Mạc gia giải trừ hôn ước, buổi tối Lệ Đình Tuyệt đã dẫn người phụ nữ khác đi mua nhẫn, tin này vừa lộ thanh danh của Lệ Đình Tuyệt chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Cho dù không bị ảnh hưởng anh cũng sẽ bị người ta mắng là vô tình.
Hừ.
Lệ Dạ Kiêu hút xì gà, đôi mắt càng ngày càng âm trầm.
Lệ Đình Tuyệt và Mạc Thanh Yên được quản lý mời đến khu vực dành cho khách quý. Mạc Thanh Yên bưng trà sữa uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông có vẻ lười biếng nghiêng người dựa vào ghế sô pha kia.
Anh uống cà phê đen, quay người lại nhìn thẳng Mạc Thanh Yên.
"Hôm nay cô đã giúp tôi, món quà này coi như là quà cảm ơn, cô phải nhận. "
Ngữ điệu mệnh lệnh cùng khí chất như vương giả trên người anh khiến cho không một ai có thể kháng cự.
Mạc Thanh Yên buông ly trà, lông mày nhướn lên: "Được rồi, tôi cũng không muốn cùng anh dây dưa nữa. Tôi giúp anh coi như là vì quà tặng."
Có thể xem đây là sự thỏa hiệp của cô, vốn dĩ trong trường hợp như hôm nay cô không nên giúp đỡ Lệ Đình Tuyệt.
Tình cảnh lúc đó càng nguy hiểm cô phải càng vui mừng mới đúng.
Vậy mà trong lúc đó, ma xui quỷ khiến cô lại lấy thuốc đưa cho anh.
Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu anh đã muốn cảm ơn như vậy, vậy tùy ý anh đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT