Bạch Mạn Cầm là người từng trải, biết rõ hôn nhân không phải trò đùa.
"Con gái, dưa hái xanh không ngọt, con có nhiều tiền như vậy còn sợ không tìm được người đàn ông tốt hay sao?"
Mạc Thanh Tuyết liếc bà: "Mẹ, mẹ không hiểu. "
Đi bên cạnh Mạc Thanh Yên là chú Thích, chú Thích đỡ lão gia tử, lạnh nhạt nói.
"Đại tiểu thư, Lệ gia cũng cho cô sáu cửa hàng, coi như là đền bù tổn thất. "
Mạc Thanh Yên cười lạnh một tiếng, chỉ có cô biết rõ, loại đền bù tổn thất này có hữu dụng không?
Năm đó cô sắp sống không nổi nữa, cảm giác mình giống như tiểu nhân, người khác căn bản sẽ không để ý,cũng không hiểu cô đã trải qua những gì.
"Ông nội, cháu không muốn những thứ này, đưa cho chú Thích và thím đi. "
Mạc lão gia tử cũng không bắt buộc, con nhóc này ông hiểu, không phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác, vì vậy hiểu ý cười cười.
"Được, làm theo ý cháu. "
"Mạc Thanh Yên. "
Ngay lúc cô đang đỡ Mạc lão gia tử lên xe một giọng nam từ tính vang lên.
Lệ Đình Tuyệt đi đến bên cạnh xe: "Ông nội Mạc, cháu đưa Tiểu Yên về, vừa vặn tiện đường."
Mạc lão gia tử nhìn ra được tên tiểu tử này có ý từ với Tiểu Yên. Tuy hôn ước đã giải trừ nhưng chỉ cần bọn họ yêu thích nhau ông nhất định sẽ ủng hộ, chỉ cần Tiểu Yên sống tốt là được.
"Ừ, Tiểu Yên, đi đi. "
Mạc Thanh Yên rất muốn nói, tiện chỗ nào cơ chứ. Anh ở hướng Bắc, cô ở hướng Nam, hai người trái ngược nhau.
Mà Lệ Đình Tuyệt cũng không để cô nói chuyện liền nắm lấy tay cô đi về phía xe của anh.
"Lệ Đình Tuyệt, anh làm gì vậy. "
Lệ Đình Tuyệt nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt híp lại: "Nếu không nghe lời tôi sẽ hôn cô ngay nây giờ, khiến cho mọi người đều biết tôi thích cô. "
"Đi, đi, đi… "
Cô cuống quýt nói, chủ động đi đến xe của anh.
Lệ Đình Tuyệt thấy cô bộ dạng nghe lời lại ủy khuất của cô, nụ cười bên miệng càng xấu xa.
Trong xe Mạc Thanh Yên tự thắt dây an toàn xong chờ một hồi cũng không thấy anh lái xe,vì vậy quay đầu: "Không phải muốn đưa tôi về sao? Còn không mau lái xe. "
Cô lại nhớ ba cái bánh bao nhỏ rồi, không biết chúng đã ăn hạt sen trên bàn chưa.
"Tại sao cô biết tôi bị dị ứng,chẳng lẽ đã nghe ngóng những thứ tôi dị ứng, tùy thời chuẩn bị để lấy lòng tôi? "
Dứt lời ánh mắt anh càng sâu thẳm, như là một hồ nước lạnh không đáy muốn hút cô vào vậy.
Cô lắc lắc đầu, trong nội tâm thầm mắng. Đúng là tên yêu nghiệt, mười phần yêu nghiệt.
"Dừng dừng, anh nghĩ nhiều rồi, bởi vì Angela bị dị ứng với xoài cho nên tôi mới có thể chuẩn bị trước.
Nếu là anh, cô chẳng quan tâm đâu, cô cũng không phải mẹ anh.
Khó trách. Thì ra cô nhóc kia cũng dị ứng với xoài. Không như những gì anh nghĩ cho nên không khỏi có chút thất vọng. Người phụ nữ này vẫn không có cảm giác gì với anh, điều này khiến anh rất khó chịu.
Một chân đạp vào chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao ra ngoài. Mạc Thanh Yên theo quán tính bị hất bay ra khỏi ghế rồi lại bị dây an toàn kéo lại,vì vậy cô đưa tay nắm lấy một bên tay vịn.
"Này, anh đi chậm một chút có được không. "
Thế nhưng mà người nào đó mặt mũi âm trầm,căn bản không quan tâm đến cô. Lúc này anh cần phải tìm chỗ trút giận.
Rất nhiều lần Mach Thanh Yên cho rằng bọn xe sẽ gặp tai nạn mà chết, thế nhưng mỗi lần tim cô như dâng lên đến tận cổ anh lại có thể hoàn mĩ tránh đi. Loại thể nghiệm cảm giác mạnh này cô thật sự không thích, rất không thích.
Đến khi xe ngừng lại, cô vội vàng đẩy cửa xe ra, vịn vào bên cạnh nôn ra.
Kết quả là cô đã nôn ra, cô bị kỹ thuật lái xe của hắn khiến cho nôn ra?! Cảm giác như dời sông lấp biển trong dạ dày cực kỳ khó chịu.
Lệ Đình Tuyệt nhíu mày đứng ở một bên, đưa khăn tay cùng nước cho cô.
Mạc Thanh Yên súc miệng xong, vừa lau miệng vừa dùng sức lườm anh: "Lệ Đình Tuyệt, ngồi xe của người ta phải trả tiền, ngồi xe của anh phải trả cả mạng à? Lần sau cho bổn tiểu thư tiền, bổn tiểu thư cũng không ngồi. "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT