Kiều Thiều nói xong, trong lòng cảm thấy có chút thoải mái.
Hai ngày này y liều mạng trốn tránh Hạ Thâm, thứ nhất là xấu hổ muốn chết, thứ hai là cũng cảm thấy rất có lỗi.
Hạ Thâm nói như vậy y còn nói hắn là đồ mặt dày, bây giờ bị vả mặt bốp bốp bốp, cảm thấy thật sự có lỗi.
Nhưng lời xin lỗi này…
Sẽ thừa nhận mình rất ngốc.
Nhưng Kiều Thiều là người dám làm dám nhận nha!
Lại nói, Hạ Thâm hoàn toàn không ngờ sẽ nghe được ba chữ này.
Vì sao?
Vì sao Kiều Thiều phải xin lỗi mình.
Hạ Thâm hỏi ra: “Vì sao phải xin lỗi.”
Kiều Thiều ngập ngừng: “Luôn không nghe lời cậu nói, còn không tin tưởng, đương nhiên phải nói xin lỗi rồi.”
Chết chết, mùi vị công khai xử tử này, đời này Kiều Thiều cũng không quên được!
Mắt Hạ Thâm trầm xuống, tầm mắt nhìn chằm chằm Kiều Thiều như mặt trời thiêu cháy.
“Vì vậy nên cậu mới trốn tránh tôi?”
Kiều Thiều hổ thẹn nói: “Chứ còn mặt mũi đâu mà gặp nữa…”
Hạ Thâm không lên tiếng.
Từ nhỏ hắn đã bắt đầu ghi nhớ, ký ức từ bé đến lớn tất cả như một dãy số liệu, rõ ràng khắc trong phần cứng.
Nhưng nhìn lại mười năm này, chưa bao giờ hắn có cảm giác ấy, cảm giác như được một luồng khí nóng đổ vào yết hầu, không thể sắp xếp lại tất cả ngôn ngữ.
Kiều Thiều trốn tránh, hắn đã nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân—
Từ kết quả đó Kiều Thiều có cảm thấy y bị lừa gạt hay không, sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa.
Hoặc là thành tích của Kiều Thiều quá kém, giữa hai người chên lệch quá lớn, y không dám đến gần hắn nữa.
Hoặc là…
Kiều Thiều cũng giống rất nhiều người ngoài kia, cảm thấy hắn là… một con quái vật.
Hiện tại, khi nguyên nhân chân chính đặt trước mắt, là lí do Hạ Thâm không ngờ nhất, nhưng cũng là lí do đáng yêu nhất.
Khói mù trong lòng biến thành hư không, trên khuôn mặt ủ dột rốt cuộc cũng có ý cười.
“Kiều Thiều.” Hắn nhẹ giọng: “Cậu thật là…”
Chữ “tốt” còn chưa nói ra, Kiều Thiều cam chịu mà tự nhục bản thân: “Thôi đi, tôi biết rồi, tôi rất ngốc!”
Ngốc chết ngốc chết ngốc chết, ngẫm lại nửa tháng này, Kiều Thiều cảm thấy trên trán mình khắc sâu nguyên chữ ngốc.
Hạ Thâm cong môi, ngăn lại trái tim đang đập bình bịch, sửa miệng: “Không, cậu rất thông minh.”
Rốt cuộc Kiều Thiều cũng ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt ấy đều là hồ nghi: “Tôi cảm thấy cậu đang nói mát.”
Giờ này phút này, ngay tại nơi này, chính bản thân học thần nói y thông minh…
Kiều Thiều bật người nói : “Vốn cũng không nghiêm trọng lắm.”
Nguyên chỉ cần xức thuốc bảy tám ngày thôi, mà Kiều Thiều lại xức hơn mười ngày, nếu còn không tốt nữa thì nên đến bệnh viện nằm.
“Vậy thì được.” Hạ Thâm nói : “Dẫn cậu đi chơi một chút.”
Khi hai người đi đến sân bóng rổ, bọn người Tống Nhất Hủ vẫn thua người không thua trận : “Chờ, chờ tao tìm đủ người đảm bảo cho tụi mày quỳ xuống hô ba ba.”
Lớp phó thể dục chung một câu lạc bộ với Tống Nhất Hủ, bình thường quan hệ rất tốt, trêu ghẹo : “Tìm đi, nếu mày kêu anh Thâm tới đây, tao kêu mày…”
Lời còn chưa nói xong, Hạ Thâm đi tới.
Tống Nhất Hủ nói : “Không cần anh Thâm xuất mã, tao…”
“Thiếu người à?” Âm thanh của Hạ Thâm vang lên sau lưng.
Tống Nhất Hủ nhanh chóng quay đầu, vẻ mặt của hắn như chính Tống Nhất Hủ sắp quỳ xuống hô ba ba vậy : “Đúng vậy, lớp 6 khiêu khích kìa, anh Thâm chơi không?”
Hạ Thâm nhìn về lớp phó thể dục : “Tôi chơi, cậu phải làm gì?”
Lớp phó lớp 6 không còn nguyên tắc, bật người nói : “Xin chào ba ba, ba ba xin ngài đừng lại đây!”
Các tuyển thủ trong sân bóng rổ!
Nhặt cái tôn nghiêm lên dùm đi!
Kiều Thiều thấy vậy, nhìn qua Hạ Thâm : “Cậu chơi ghê lắm hả?”
Hạ Thâm nói : “Tôi toàn năng.”
Tâm tình Kiều Thiều rất phức tạp, còn phức tạp hơn lúc trước, trước kia còn có thể phun tào hắn không biết xấu hổ, mà bây giờ… Tới nói cũng không dám nói a!
Bóng rổ đội hình 5v5, lớp 6 đã đủ năm người, lớp 1 lại đến sáu người.
Đương nhiên, lúc này trong mắt Tống Nhất Hủ đã tự động loại bỏ Kiều Thiều ra.
Mãi đến khi Hạ Thâm nói : “Tôi chơi, có điều phải cho Kiều Thiều vào.”
Tống Nhất Hủ trầm ngâm : “Thế thì thay một người, đổi ai…”
Lời vừa dứt, tầm mắt mọi người đều xoẹt qua phía hắn.
Tống Nhất Hủ : “???”
Hạ Thâm nói : “Rồi, Tống Nhất Hủ ra dự bị.”
“Này…” Tống Nhất Hủ vươn bàn tay Nhĩ Khang ra : “Này… Này…” Chuyện này quá khác so với tưởng tượng!
Trước khi bắt đầu Hạ Thâm còn hỏi Kiều Thiều : “Hiểu quy tắc không?”
Kiều Thiều vẫn chưa hiểu hết : “Gần như.”
“Không sao.” Hạ Thâm nói : “Nhìn tôi là được.”
Kiều Thiều chớp mắt mấy cái : “Cái gì?” Chẳng lẽ y không nên chìm chăm chú đối thủ sao.
Hạ Thâm bổ sung : “Nhìn tôi là thắng.”
Kiều Thiều : “…”
Rồi rồi, ngài là đại ca ngài nói gì cũng đúng!
Trận bóng rổ này không hề có tí hồi hộp nào, căn bản là một show trình diễn.
Không cần Hạ Thâm nói Kiều Thiều cũng chỉ có thể nhìn vào hắn.
Không chỉ Kiều Thiều, chung quanh càng lúc càng tụ tập nhiều nữ sinh, phỏng chừng trong mắt cũng chỉ có hắn!
Một tiếng ba ba của lớp phó lớp 6 đã hoàn toàn không có tác dụng, tuy khi lên sân đã dùng hết toàn lực tấn công Hạ Thâm, đáng tiếc căn bản là chạm không tới.
Thực lực cách xa quá lớn, như người trưởng thành đùa giỡn trẻ con, không hề tương xứng.
Kiều Thiều đi theo hắn chạy qua chạy lại còn rất vui vẻ, mãi đến khi bóng bay đến tay mình.
Kiều Thiều ngơ ngác.
Hạ Thâm cách xa vài bước nói : “Thử đi.”
Bóng do Hạ Thâm truyền đến, hắn muốn y ném vào rổ.
Kiều Thiều tạm dừng nửa giây, lùi về sau.
Tuy chưa hề ném rổ lần nào, nhưng mà… Cứ thử đi!
Tư thế của Kiều Thiều cũng xem như đúng, có điều độ cao với độ cong này…
Lớp phó lớp 6 bật người la lên : “Không vào! Mau đi cướp bóng!”
Kiều Thiều bĩu môi, y cũng biết mình không ném trúng.
Ngay trong nháy mắt quả bóng bật khỏi rổ, không biết khi nào Hạ Thâm đã xuất hiện dưới bảng bóng, hắn nhảy lên, trong nháy mắt tay chạm đến bóng, phanh một tiếng, cú úp cực kì hoàn mỹ.
Mọi người thấy một màn như vậy, sợ ngây người.
Sân bóng rổ an tĩnh như vào không gian kín.
Giây tiếp theo.
Tiếng hoan hô kịch liệt vang lên, nữ sinh vốn rụt rè vây xem thét lên chói tai.
Kiều Thiều cũng ngây người.
Không phải chưa từng xem đấu bóng rổ, nhưng loại xem trực tiếp thế này, khí thế kinh người đó như nhấc lên sóng to gió lớn, khiến da đầu cũng run lên.
Lúc này, Hạ Thâm quay đầu, nhìn qua phía y.
Trong nháy mắt đối diện, Kiều Thiều như thấy được mặt trời chân lý ghé qua tim.
Ánh sáng phản xạ mồ hôi, tư thế oai hùng bừng bừng của thiếu niên chấn thành bức họa rung động nhân tâm giữa ngày hè.
Thật sự rất là… Soái a.
Kiều Thiều đơ một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, trong đầu bật ra một câu—–
Lớn lên cao ráo đúng là đẹp trai!
Trận đấu không hề hồi hộp, lớp 6 thua đến rối tinh rối mù.
Tống Nhất Hủ ngồi ngoài dự bị la hét đến khàn cổ họng!
Lớp phó lớp 6 mệt thở hồng hộc như chó : “Lão Tống, tháng này đừng rủ tao chơi nữa!”
Tống Nhất Hủ mỹ tư tư : “Không phải mày tự đắc lắm sao?”
“Mẹ mày… Má mày…” Lớp phó lớp 6 trực tiếp nằm vật lên sân : “Chênh lệch giữa người với người đúng là quá lớn!”
Kiều Thiều đi tới nói : “Lợi hại!”
Hạ Thâm lau mồ hơi dưới trán, hỏi : “Chơi vui không?”
Kiều Thiều gật đầu thật mạnh : “Vui!”
Tuy toàn bộ quá trình chỉ toàn chạy qua chạy lại.
Hạ Thâm cười nói : “Thế lần sau lại chơi tiếp.”
Kiều Thiều muốn hắn dẫn mình đi học hơn, có điều…
Học hành giải trí kết hợp, nói không chừng vận động nhiều còn có thể cao lên, sau đó… Cũng có thể soái như hắn!
Lớn lên cao thật tốt a, Kiều Thiều hâm mộ tới mắt cũng xanh.
Chơi bóng rổ trong ngày hè, hậu quả là cả người ướt đẫm.
Thân là phòng sang trọng, phòng 516 có vòi sen.
Kiều Thiều nói với Hạ Thâm : “Muốn đi tắm nước lạnh không?”
Còn mười phút nữa là tan tiết thể dục, hơn nữa còn có nghỉ giữa tiết, còn mười lăm phút nữa.
Hạ Thâm nói : “Đi thôi.”
Hai người về phòng ngủ, Kiều Thiều vừa vào phòng liền bắt đầu cởi quần áo.
Hạ Thâm khựng lại.
Đầu Kiều Thiều vẫn còn trong cổ áo thun : “Thời gian không nhiều lắm, tắm chung luôn đi, vào xối một cái là xong.”
Về tới phòng đã hết năm sáu phút, đi qua lớp cũng mất bao nhiêu đó thời gian, Kiều Thiều không muốn tới lớp trễ.
==
Tác giả : Ơ? Há há. Sức chiến đấu của hai bảo bối rất cứng a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT