Lâu Kiêu cũng không có khẩu vị gì, ném cho hắn một cây kẹo que.
Hạ Thâm liếc nhìn, không động.
Lâu Kiêu lại quăng một điếu thuốc qua.
Hạ Thâm càng không có hứng thú, hắn nói: “Tôi về trước.”
Lâu Kiêu: “Ừ.”
Lâu Kiêu vừa định hút một điếu, chủ nhiệm hỏa tốc từ đối diện vọt tới, nhìn tư thế có vẻ như muốn lột da mình ra.
Giáo bá cực thông minh, một bước dài vứt lại lão thầy xa bảy tám mét.
Thầy giáo tức đến hộc máu: “Lâu Kiêu em chờ đó cho tôi! Tôi mà bắt được em hút thuốc trong trường, tôi cho em nhớ cả đời!”
Không quan tâm giáo bá cỡ nào, giáo viên chủ nhiệm có “kinh nghiệm phong phú” luôn có thể thu phục yêu quái, dọa hắn chạy trối chết.
Lâu Kiêu ra khỏi quán cơm, vẫn còn nhớ Hạ Thâm “thất hồn lạc phách.”
Hừm…
Mặc dù là lão súc sinh, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, nên giúp phải giúp.
“Này.” Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Vệ Gia Vũ.
Lông Xanh đang chơi game định ấn tắt, bỗng thấy hai chữ anh Kiêu, đành phải hố đồng đội: “Anh Kiêu?”
Lâu Kiêu nói: “Cậu về ký túc xá chưa?”
Vẻ mặt Lông Xanh mê mang: “Em về ký túc xá làm chi?”
Tối chủ nhật có thể không về ký túc xá thì cần gì phải về.
Lâu Kiêu: “À, thế cậu về đi.”
Lông Xanh : “???”
Giáo bá phân chia nhiệm vụ : “Nhìn chằm chằm Kiều Thiều giúp tôi, là cái tên nhỏ con đối diện giường tôi ấy.”
Đương nhiên Vệ Gia Vũ biết Kiều Thiều là ai, điều khiến hắn hơi mê mang là tên quỷ nghèo đó cũng dám trêu chọc Lâu Kiêu ?
Đầu cứng vậy sao !
“Sao thế.” Vệ Gia Vũ nghiêm mặt nói : “Cậu ta về thì nói cho anh biết sao ?”
“Không.” Lâu Kiêu nói lời thấm thía : “Cậu ta khóc thì nói cho tôi biết.”
Vệ Gia Vũ : “…”
Luôn thấy có chỗ nào không đúng lắm !
Lâu Kiêu cúp điện thoại.
Bên kia truyền đến tiếng đồng đội chửi bới Vệ Gia Vũ : “F ắck, con mẹ nó mày dám offline ?”
Vệ Gia Vũ nhanh chóng tính tiền net, sau đó kêu tài xế chở về trường học.
Kiều Thiều ăn cơm xong liền nghiên cứu bút kí học kì trước với Trần Tố.
Trần Tố nói : “Còn một phần nữa tôi để ở nhà rồi, lần sau tôi mang lên cho.”
Kiều Thiều nhìn bút kí chỉnh tề ngay ngắn như in này, tán thưởng : “Không vội, nhiêu đây đủ rồi, bút kí của cậu viết rất tốt.”
Trần Tố cười cười : “Xem hiểu là được.”
Đâu chỉ là hiểu, phải là vừa nhìn hiểu ngay !
Khi Vệ Gia Vũ vào cửa liền nghe Trần Tố nói với Kiều Thiều : “Cậu cũng đừng gấp, lần này chỉ là kiểm tra hàng tháng thôi, cố gắng chuẩn bị sẽ có kết quả tốt hơn ở cuối kì. »
Kiều Thiều biết tình huống của mình, cũng không có quá nhiều tự tin với cuộc thi kì sau, chỉ đành thấp giọng đáp lại : “Ừm.”
Vệ Gia Vũ bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng rồi…
Là kiểm tra hàng tháng, bây giờ đã có kết quả.
Xem ra Kiều Thiều làm bài không tốt ?
Nghe âm thanh có chút nghẹn ngào này, cho nên anh Kiêu sợ y khóc nhè ?
Nhưng vấn đề là…
Qủy nghèo này có khóc hay không thì có liên quan gì đến Lâu Kiêu ?
Mà khoan đã !
Nhìn thân hình gầy nhom nho nhỏ trắng trắng mềm mềm của quỷ nghèo, lướt qua còn tưởng là cô nương xinh đẹp nào đó.
Hình như bạn gái trước của Lâu Kiêu là loại hình xinh xắn lanh lợi này đúng không.
Chẳng lẽ… Hay là… Nói cách khác…
Vệ Gia Vũ hút một hơi, cảm thấy mình đã phát hiện một thứ gì đó vô cùng ghê gớm.
Đêm nay, đến Kiều Thiều cũng cảm thấy Vệ Gia Vũ bị thần kinh.
Tuy ngày thường Lông Xanh cũng rất thần kinh, nhưng không rõ ràng như hôm nay.
Kiều Thiều nhịn không được hỏi hắn : “Có chuyện gì ?”
Vệ Gia Vũ : “…”
Vẻ mặt Kiều Thiều nghi hoặc : “Có chuyện gì thì nói.”
Vệ Gia Vũ giả vờ không nghe, xoay người lên giường, còn trùm chăn bọc lại kín mít.
Kiều Thiều không còn gì để nói, mặc kệ hắn.
Khi đi ngủ, Kiều Thiều lấy điện thoại ra, nhìn vào khung chat.
Không Có Thứ Sáu : Ở ký túc xá ?
Kiều Thiều nhìn chằm chằm câu này hồi lâu, cuối cùng vẫn không trả lời.
Không có mặt mũi a !
Nhớ lại những lời kia của mình…
Kiều Thiều vùi mình vào chăn, rên rỉ một tiếng.
Mất hết mặt mũi a!
Mình còn cằn nhằn hắn chơi game cả ngày, mà chơi game thì đã sao? Người ta thi đứng nhất đó!
Vệ Gia Vũ đang trốn trong chăn đột nhiên ló đầu ra, gọi một tiếng: “Nghèo… Êy, Kiều Thiều!”
Kiều Thiều bị gọi giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.
Vệ Gia Vũ theo dõi người kia.
Kiều Thiều mờ mịt hỏi: “Sao vậy?”
Vệ Gia Vũ xác nhận mấy lần, chắc chắn người kia không khóc, rút vào trong chăn.
Kiều Thiều: “…”
Bằng chứng thần kinh a!
Ngày hôm sau, Kiều Thiều yên lặng gửi cho Hạ Thâm một xu, sau đó nói: “Ăn sáng một mình.”
Hạ Thâm trả lời cực nhanh: “Đợi tôi ăn chung.”
Kiều Thiều vẫn chưa có dũng khí đối mặt, vì thế trả lời một câu: “Không cần, tôi đi chạy bộ, để điện thoại ở ký túc xá.”
Hạ Thâm nhịn một đêm, nhìn thấy tin nhắn như vậy, thật sự rất muốn đến trường xách người ra.
Nhưng câu nói của Lâu Kiêu lại nhảy ra — Đừng gấp quá.
Hạ Thâm bỏ điện thoại xuống, tựa vào sau ghế, nhẹ hít một hơi.
Không thể gấp.
Chân Kiều Thiều đã khôi phục cơ bản, có điều lão Đường vẫn không cho y chạy bộ, chỉ đành đứng một bên khởi động cơ thể.
Vận động nhiều ăn cơm nhiều mới cao lên được!
Kiều Thiều không những muốn học giỏi còn muốn cao lên.
Kiều Thiều ăn sáng với Trần Tố, sau đó mượn cớ về ký túc xá lấy đồ, chờ khi đến sát giờ mới lên lớp.
Hạ Thâm đợi y gần hai mươi phút.
Kiều Thiều vừa thấy hắn liền chột dạ, trực tiếp nhìn qua chỗ khác.
Hạ Thâm mở miệng: “Kiều…”
Tiếng chuông vang lên.
Kiều Thiều ngồi ưỡn lưng thẳng tắp: “Vào học rồi.”
Ấn đường Hạ Thâm nhíu nhíu, chỉ đành nuốt hết những lời định nói vào.
Kiều Thiều đang trốn tránh mình.
Hạ Thâm chống cả buổi sáng không ngủ, nhận được một tin như vậy.
Lúc học hắn sợ quấy rầy Kiều Thiều, không dám nói chuyện.
Chuyển tiết Kiều Thiều lại hàn huyên với những bạn học khác.
Tống Nhất Hủ ghế trước như phụ mẫu tái sinh của Kiều Thiều.
“Anh Thiều ơi!” Tống Nhất Hủ chân chó: “Không ngờ cậu còn gánh bao dùm tôi nữa đó!”
Đúng vậy, đếm ngược kì trước kì trước là Tống Nhất Hủ, mà lần này Kiều Thiều anh dũng đứng đầu, cứu hắn trong tình thế nước sôi lửa bỏng.
Kiều Thiều rất muốn lột da hắn: “Tôi run quá nên lỡ làm sai thôi.”
Tống Nhất Hủ dám nói giỡn như vậy cũng biết Kiều Thiều không để ý với thành tích lắm, hắn nói: “Không sao không sao, tôi hiểu, tôi cũng run muốn chết, nhiều lần run tới mức muốn tè ra quần.”
Kiều Thiều: “…”
Y không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện có mùi như thế này!
Nhưng vì né tránh Hạ Thâm, chỉ có thể nói lung tung với Tống Nhất Hủ.
Hạ Thâm hoàn toàn không có cơ hội bắt chuyện với Kiều Thiều, đến buổi chiều hắn thật sự không chống được nữa, đi về ngủ.
Kiều Thiều thấy người không còn, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Rất xấu hổ, thật sự rất xấu hổ, vừa thấy Hạ Thâm Kiều Thiều liền nhớ lại những lời ngu xuẩn của mình!
Ngày hôm sau, Kiều Thiều tiếp tục trốn tránh Hạ Thâm.
Hai người là ngồi cùng bàn, muốn hoàn toàn không nói lời nào là không có khả năng, nhưng Kiều Thiều trốn rất xa, hoàn toàn không cho Hạ Thâm một cơ hội nào.
Hạ Thâm nhịn đến thứ bảy.
Cả lớp đi tập thể dục, Hạ thần chậm chạp tỉnh ngủ không nhịn được nữa!
Kiều Thiều đã đi đứng linh hoạt, đương nhiên sẽ không bỏ tiết thể dục.
Trên sân thể dục có hai lớp, Tống Nhất Hủ và Giải Khải kêu lớp 6 đến cùng nhau đấu một trận bóng rổ.
Tống Nhất Hủ thân cận Kiều Thiều, hỏi y: “Chơi không? Đội mình vừa lúc thiếu hậu vệ.”
Với chiều cao này của Kiều Thiều, Tống Nhất Hủ còn rủ chơi đã rất nghĩa khí rồi.
Cưỡi ngựa đấu kiếm chơi golf Kiều Thiều còn biết, nhưng xin lỗi… Y không biết chơi bóng rổ!
“Ừm… Tôi…”
Kiều Thiều suy nghĩ nên từ chối hảo ý của Tống Nhất Hủ thế nào.
Giải Khải cũng bay qua nói: “Chơi đi, vui lắm.”
Tống Nhất Hủ thúc giục: “Chơi bóng rổ rèn luyện cơ thể, còn có thể…”
Chữ cao còn chưa nói ra liền kẹt trong miệng.
Không chỉ hắn, cả ban nhất đều an tĩnh ba giây đồng hồ.
Giải Khải lẩm bẩm trong miệng: “Chời ụ, Hạ thần xuống lầu!”
Tống Nhất Hủ to gan lớn mật nhất: “Hạ thần! Đến đây chơi bóng rổ nào! Lớp mình với lớp 6!”
Kiều Thiều: “…”
Mới vừa mời mình xong, đổi người nhanh vậy sao!
Hạ Thâm không nhìn ai cả, lập tức đi đến hướng Kiều Thiều.
Kiều Thiều cực kì chột dạ, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Hạ Thâm vừa đến liền cầm cổ tay người kia nói: “Đi theo tôi.”
Âm thanh cực thấp, mang theo ý lạnh.
Kiều Thiều không có chỗ trốn nữa, chỉ đành đi theo.
Ban nhất chia ra hai nhóm, một nhóm các bạn gái hút khí, còn nam sinh thì hai mặt nhìn nhau, còn có bộ não sử dụng không tốt lắm của Tống Nhất Hủ la lên: “Chuyện gì vậy?”
Hạ Thâm dẫn Kiều Thiều đến một góc của sân thể dục.
Bên này được mặt trời chiếu xuống, nhưng chỉ một cái mái che, cơ hồ sẽ không ai đến.