“Kim Y Lan NguyỆt Hầu, úp tay có thể che cả triều cương, ngửa tay có thể

chấn động giang hồ. Thật ra trong thời gian dài trước đây, thái sư luôn cảm thấy ngươi mới là lựa chọn tốt nhất.” Ly Thiên sắc mặt trắng bỆch, ống tay áo chảy máu.

Đao của Lan NguyỆt Hầu đã không còn trên tay hắn mà cắm vào mặt đất cách đó ba trượng. Hắn vào thế đánh quyền, sắc mặt cũng rất khó coi:

“Đổng thái sư muốn làm thái thượng hoàng à? Hoàng tộc họ Tiêu chúng ta làm gì tới phiên hắn phán xử.”

“Thái sư làm thanh quan đã nhiều năm, một lòng vì nước, nếu chuyỆn nhà họ Tiêu nhà ngươi không bung bét như vậy thì thái sư cần gì vượt ngoài chức trách?” Ly Thiên hừ lạnh nói.

“Tới đây.” Lan NguyỆt Hầu thở dài nió.

Ly Thiên lắc đầu: “Được rồi, ngươi ta còn đánh tiếp, như vậy cả hai sẽ nằm lại ở đây. Thái sư không chỉ có một nước cờ là ta, việc còn lại cứ giao cho người khác vậy. Ta chỉ thấy hiếu kỳ, ngươi không ham muốn gì ngôi vị

hoàng đế à?”

“Ngôi vị hoàng đế?” Lan NguyỆt Hầu nhún vai một cái: “Không phải ai cũng ham muốn quyền lực như vậy. Khi còn niên thiếu, mong ước của ta là một bộ áo

xanh đi khắp giang hồ.” Đường Lợi Hợp.

Hai thanh kiếm gãy rơi trên mặt đất.

Linh Quân cười khổ: “Ta còn tưởng sẽ cản các ngươi một lúc, không ngờ chỉ được có vậy.”

Lôi Vô Kiệt nhún vai: “Chẳng qua nể mặt chúng ta quen biết, ta coi các ngươi như nửa người bạn nên lưu thủ không muốn làm các ngươi bị

thương, không thì đã kết thúc từ lâu rồi.” “Lắm lời.” Tiêu Sắt mắng.

Bá Dong trẻ tuổi nói: “Điện hạ, ta có thể làm thái giám thư đồng của ngài không?”

Mỗi vị thái tử đều có thái giám thư đồng của mình, thái giám này lớn lên bên hắn từ nhỏ, cuối cùng nếu vị hoàng tử đó lên làm hoàng đế, như vậy thái giám thư đồng sẽ trở thành đại tổng quản mới. Thái giám thư đồng bên cạnh Tiêu Vũ là Long Tà, có rất ít người biết thật ra hắn là đỆ tử của

Cẩn Tuyên. Còn đứa trẻ luôn hầu hạ bên cạnh Tiêu Sùng khi hắn bị mù chính là thái giám thư đồng của hắn. Trước đây Tiêu Sắt từng có một thái giám thư đồng, nhưng đã bị giết trong trận chiến khi rời Thiên Khải, cho nên bây giờ vị trí này đang bỏ trống.

Linh Quân kinh ngạc, không nhịn được nổi giận nói: “Ngươi quên sư phụ đã nói gì với ngươi à? Lui ra!”

“Ngươi muốn làm thái giám thư đồng của ta?” Tiêu Sắt cười một tiếng. Bá Dong gật đầu.

“Sống sót trước đã.” Tiêu Sắt tung người nhảy lên, cùng Lôi Vô Kiệt chạy thẳng về phía hoàng cung.

Trên đường Thành Phường, đám sát thủ đều bị Hổ Bí lang ngăn chặn, giờ đã thối lui. Chiến lực của một Hổ Bí lang vốn không thể chống lại sát thủ,

nhưng khi Hổ Bí lang tập trung thành một đội ngũ lớn, như vậy đám sát thủ lại

không đỡ nổi một đòn.

Ngay cả Trầm Hi Đoạt cũng vẫy Trảm Tội đao ra hiệu cho thủ hạ lui lại, hắn nôn ra một ngụm máu, mắng: “Chết tiệt, không hổ là Hổ Bí lang binh sĩ tinh nhuỆ bên cạnh bỆ hạ, chúng ta đúng là không bằng.”

“Nhưng thưa đại nhân, Cẩn Ngôn...” Thiếu khanh do dự nói.

“Đi!” Trầm Hi Đoạt gầm lên một tiếng, dẫn những người còn lại xoay người đi khỏi.

Còn cuối con đường, ống tay áo của Cẩn Tuyên đã rách tơi bời. Đã nhiều năm rồi hắn không chật vật như vậy, sắc mặt hắn cau có nhưng sát khí càng ngày càng đậm.

Còn bên kia, cánh tay Cẩn Tiên run rẩy kịch liệt, gần như không thể cầm nổi Phong Vũ kiếm. Mái tóc dài của Cơ Tuyết buông xõa, mồ hôi chảy đầm đìa, miệng thở hổn hển.

Câu hỏi liên quan tới Ngũ Đại Tổng Quản, đại tổng quản và tổng quản chưởng hương ai có võ công mạnh hơn, xem ra giờ phút này đã có kết luận.

“Chín thành Hư Hoài công, ngươi đã không kém hơn sư phụ năm xưa bao nhiêu.” Cẩn Tiên trầm giọng nói.

“Ta có thể dùng tới mười thành.” Cẩn Tuyên chỉ vào Cẩn Tiên: “Nhưng ngươi sẽ chết.”

“Vậy thì chết thôi.” Cẩn Tiên cố gắng chế ngự cánh tay đang run rẩy.

“Chết cái rắm.” Cơ Tuyết đột nhiên lui lại, kéo cổ áo Cẩn Tiên chạy ngược lại đằng sau. Cẩn Tuyên giơ một ngón tay.

Có thể coi là tuyỆt thế.

Nhưng cuối cùng vẫn rơi vào khoảng không.

Cẩn Tuyên nhìn Cẩn Tiên đầy ẩn ý, sau đó xoay người đi khỏi. “Vì sao?” Cẩn Tiên hạ giọng hỏi.

Cơ Tuyết thở phào nhẹ nhõm. “Tiếp theo đành giao cho Tiêu Sắt thôi, sư huynh của ngươi mạnh tới không phải là người rồi.”

Cửa cung.

Cửa cung!

Cẩn Ngôn đã điên cuồng tháo chạy, đã rất nhiều năm rồi hắn không chạy như vậy, chỉ có lúc còn niên thiếu, hắn cũng chạy như điên như dại như

vậy vì mạng sống.

Hôm nay, chuyỆn xưa tái hiện.

Cảm giác sợ hãi đó, khát vọng được sống đó lại xâm chiếm cói lòng của hắn. “Sắp tới rồi, sắp tới rồi!” Cẩn Ngôn gào thét trong lòng.

Cho tới khi hai thanh kiếm ngăn trước mặt hắn.

Cẩn Ngôn không hề do dự, xuất chưởng đánh ra, tay không nắm chặt lấy hai thanh kiếm nhanh chóng vặn ngược. Hai sát thủ mang kiếm bị hắn xoay ngã!

Cẩn Ngôn lại xuất chưởng, đánh nát ngực bọn họ.

Tổng quản Cẩn Ngôn cũng là cao thủ, còn lúc này dưới tâm trạng sợ hãi và ác độc, hắn lại đột phá bình cảnh nhiều năm, bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh!

Trên con đường phía tây, mười hai bóng người màu trắng cầm kiếm bước ra. Bên con đường phía tây, Long Tà nấp trong bóng tối huýt sáo, tám tên sát thủ nhanh chóng lao tới. Đám sát thủ còn lại nấp trong bóng tối, thấy hai sát thủ đi đầu bị đánh chết, không những không sợ hãi mà còn khơi dậy sát tâm, tất cả rút kiếm lao lên.

Bọn họ đã không chiếm được. Vậy thì giết!

Để cho không ai chiếm được!

Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt xuất hiện ở phía xa.

Lôi Vô Kiệt nổi giận mắng: “Chậm mất một bước rồi.”

“Không chậm.” Tiêu Sắt lắc đầu: “Bọn họ có thể cản Cẩn Ngôn nhưng những sát thủ kia muốn giết Cẩn Ngôn, chúng ta phải cản chúng lại. Đi!”

“Ở lại!’ Bả vai Tiêu Sắt bỗng bị người ta nắm lấy, hắn quay đầu, thấy Cẩn Tuyên đang mỉm cười, đột nhiên kéo hắn về phía sau. Thân hình Tiêu Sắt bay thẳng ra sau, trường côn vung một cái đánh thẳng tới Cẩn Tuyên. Tâm kiếm của Lôi Vô Kiệt cũng rời vỏ.

Cẩn Tuyên không dám đấu trực diện với hắn, mũi chân giậm mạnh, lướt về phía sau.

Chỉ trong giây lát.

Tình hình bên kia lại đột nhiên thay đổi!

Mười hai đỆ tử áo trắng, tám vị tử sĩ, lại thêm đám sát thủ đã nổi sát tâm, nhanh chóng ngăn cản Cẩn Ngôn.

Cẩn Ngôn cắn răng, dốc hết sức lực cuối cùng. Không sống được nữa.

Nhưng ta không sống được, các ngươi cũng phải chết!

Hắn xiết chặt hai nắm đấm, nhưng trước cửa cung chợt có một bóng người lao tới.

Hắn cầm một thanh kiếm lớn tới khác thường, tung người nhảy lên quát lớn: “Đi!”

Cẩn Ngôn không còn thời gian suy nghĩ xem vì sao người này lại đến, vì sao người này lại giúp hắn. Hắn chỉ dùng hết sức lực, tiếp tục chạy!

Kiếm khách hạ xuống sau lưng hắn, trường kiếm đảo qua, một kiếm đã ép lui tất cả mọi người.

“Là hắn!” Ở phía xa, Lôi Vô Kiệt kinh hãi hét lên.

“Hắn tới không có gì lạ, nhưng vì sao hắn lại để Cẩn Ngôn đi?” Tiêu Sắt trầm giọng nói.

Cẩn Tuyên hừ lạnh một tiếng: “Thú vị.”

Kiếm khách thu kiếm lại, cắm kiếm xuống đất, ngẩng đầu lên, ánh mắt bễ nghễ. Hắn dừng lại một chút rồi quát lớn.

“Kẻ qua kiếm này, giết!”

Nhất Nộ Bạt Kiếm, Nhan Chiến Thiên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play