Đường Lợi Hợp.
Hai Hổ Bí lang ngẩng đầu lên. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt kinh ngạc.
Trước mặt bọn họ quả thật không phải người của Hổ Bí lang, nhưng cũng không phải người trong tưởng tượng của bọn họ.
“Linh Quân.” Lôi Vô Kiệt cau mày nhìn hai người: “Bá Dong.”
Linh Quân và Bá Dong cười một tiếng, chia ra đứng hai bên. Linh Quân nhìn xung quanh một hồi: “Chỉ có các ngươi?”
Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có chúng ta. Chúng ta nghĩ các ngươi sẽ giả bộ đi theo đường Thành Phường sau đó âm thầm vào cung theo đường Lợi Hợp. Nhưng xem ra, chúng ta đoán sai rồi?”
“Vấn đề là, vì sao chỉ có các ngươi đoán sai?” Linh Quân thở dài nói: “Ta còn tưởng sẽ gặp rất nhiều kẻ địch ở đây cơ.”
“Về đường Thành Phường thôi.” Tiêu Sắt quay đầu lại. Nhưng sau lưng lại vang lên tiếng rút kiếm.
“Tuy võ công của hai chúng ta không mạnh đến đâu, nhưng nếu chúng ta đã tới, đương nhiên cũng có nhiệm vụ của mình.” Linh Quân thở dài.
“Ta không muốn động thủ với các ngươi. Chúng ta không phải kẻ địch.” Lôi Vô Kiệt nói: “Thậm chí ta cho rằng chúng ta là đồng bọn.”
Linh Quân gật đầu: “Vốn ta cũng không muốn làm kẻ địch, chỉ có điều trong chuyỆn này, lập trường cuối cùng của chúng ta không giống nhau.
Hôm nay ta chỉ có thể vận dụng toàn lực, hy vọng giữ được các ngươi dù chỉ một khắc. Chúng ta không thể trái lỆnh sư phụ, xin lỗi.”
Lôi Vô Kiệt đưa mắt nhìn Tiêu Sắt một cái, lặng lẽ rút Tâm kiếm ra.
Cẩn Tiên lao ra khỏi muôn trùng vây, ra sức quất ngựa phóng về phía trước. Hổ Bí lang đã cản tất cả kẻ địch sau lưng, còn việc hắn cần làm chỉ là mau mau chóng chóng tới hoàng cung.
Nhưng cuối đường Thành Phường, lại xuất hiện một bộ mãng bào màu tím.
Đại tổng quản Cẩn Tuyên từ từ đi cuối con đường, đột nhiên nâng hai tay áo, quát lớn: “Cẩn Tiên!”
Cẩn Tiên dừng ngựa, khẽ thở dài, lập tức trèo xuống, chậm rãi nói: “Cuối cùng ngươi đã tới.”
“Ngươi dùng rất nhiều cách, định khiến ta lầm tưởng rằng ngươi đánh tráo Cẩn Ngôn, để hắn đi đường Lợi Hợp. Nhưng ngươi có thể lừa được Tiêu Sắt chứ không lừa được ta.” Cẩn Tuyên mỉm cười nhìn Cẩn Tiên: “Bởi vì ngươi quên, ta thật sự là sư huynh đỆ đồng môn của ngươi, ta hiểu rõ ngươi hơn bất cứ ai.”
Cẩn Tiên rút Phong Tuyết kiếm, im lặng không nói gì.
“Thật ra ta vốn không tìm Cẩn Ngôn gì cả, ta chỉ cần đi theo ngươi là được.
Bỏi vì với tính cách của ngươi, ngươi sẽ không vứt bỏ Cẩn Ngôn trong lúc này, càng không giao hắn cho người khác bảo vỆ.” Cẩn Tuyên giơ ngón tay chỉ về phía Cẩn Tiên: “Bởi vì ngươi, chỉ tin tưởng bản thân mình.”
“Hôm nay hai sư huynh đỆ chúng ta phải quyết chiến ở đây à?” Cẩn Tiên hỏi ngược lại.
Cẩn Tuyên cười nhạt: “Giao người trong xe ngựa ra đây, ngươi trở lại Hồng Lư tự, như vậy ta có thê coi như chưa có chuyỆn gì xảy ra.”
“Thật không?” Cẩn Tiên bước từng bước về phía trước: “Nhưng ngoại trừ
Cẩn Ngôn ra, hình như ta vẫn còn một chuyỆn không thể không rút kiếm với ngươi.”
Cẩn Tuyên nhìn ngón tay trắng lóa như ngọc đang giơ ra của mình, cười nhạt: “Vậy thì thử xem.”
Không khí như lập tức lạnh đi.
Cẩn Tiên xuất kiếm chém ra, sương khí lẫm liệt, ép thẳng về phía Cẩn Tuyên. Cẩn Tuyên vung ống tay áo, chỉ tay một cái, nhẹ nhàng ấn lên Phong Vũ kiếm.
Luồng sương khí lạnh lẽo thấu xương kia lập tức tan đi phân nửa. Hai người lướt qua người nhau.
Kiếm của Cẩn Tiên rất lạnh, nhưng trên trán của hắn đã đổ mồ hôi.
Cẩn Tuyên vẫn đứng nghim, hai tay khoanh sau lưng, thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Hư Hoài công.” Cẩn Tiên gằn từng chữ một.
“Chín thành công lực.” Cẩn Tuyên xoay người, cười nói. Cẩn Tiên cả giận nói: ‘‘Là ngươi!’‘
“Là ta!” Cẩn Tuyên đột nhiên thu lại nụ cười, gầm lên một tiếng: “Kẻ giết chết Cẩn Ngọc chính là ta, thế thì đã sao? Bất cứ ai cản đường ta đều phải chết. Bây giờ ngươi lập tức tránh ra, ta tha mạng cho ngươi.”
“Ta nên vì Cẩn Ngọc, giết ngươi.” Cẩn Tiên lạnh lùng nói.
“Chỉ bằng ngươi?” Cẩn Tuyên hừ lạnh một tiếng.
“Còn có ta!” Cuối cùng bóng người mập lùn trong xe ngựa cũng đi ra. Hắn không mang bộ mặt giả tạo lúc bình thường, thời khắc này gương mặt hắn đầy kiên nghị.
Tổng quản chưởng ấn, Cẩn Ngọc.
“Ta và Cẩn Tiên, đánh với ngươi một trận.” Cẩn Ngôn gằn từng chữ một.
“Thú vị, ngay cả ngươi cũng ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, đây còn là Cẩn Ngôn mà ta biết không?” Cẩn Tuyên châm chọc.
Cẩn Ngôn lập tức nở nụ cười dối trá, hắn nhìn Cẩn Tuyên: “Bề ngoài ta khéo đưa đẩy còn bên trong thì gian trá, bất cứ ai có nhãn lực đều có thể
nhìn ra. Nhưng đúng là đại tổng quản ngụy trang rất giỏi.”
“Ta đã nói cho ngươi từ lâu rồi, lần này, chúng ta có thể chọn.” Cẩn Tuyên nói: “Chỉ có điều, các ngươi chọn sai rồi.”
“Muốn tới hoàng cung thì tới hoàng cung, muốn đánh nhau ở đây thì đánh nhau ở đây luôn đi. Sao lại nói nhảm lắm vậy?” Một giọng nữ đột nhiên vang lên, ba người ngẩng đầu, phát hiện Cơ Tuyết với mái tóc trắng cầm côn đứng trên mái hiên.
Cẩn Tiên kinh ngạc: “Sao ngươi cũng tới đây?”
“Vì ta cũng lựa chọn, hơn nữa ta chọn đúng.” Cơ Tuyết tung người nhảy từ
trên mái hiên xuống, đứng bên cạnh Cẩn Ngôn. Cô vỗ vai Cẩn Ngôn một cái: “Béo, chạy đi. Chạy hết tốc lực về phía hoàng cung, nơi này cứ giao cho chúng ta.”
“Lại gặp mặt rồi, lần đầu tiên thấy ngươi ta còn không nhận ra nhưng bây giờ đã có thể xác nhận. Ngươi là con gái của Cơ Nhược Phong.” Cẩn Tuyên hứng thú quan sát cô.
“Đại tổng quản muốn nói gì?” Cơ Tuyết hỏi.
“Phụ thân ngươi có khỏe không?” Cẩn Tuyên lại hỏi.
“Sắp chết, cũng như ngươi thôi.” Cơ Tuyết bước ra một bước, lao thẳng về
phía Cẩn Tuyên. Vân Khởi côn trong tay cô xoay một cái, vung về phía Cẩn Tuyên.
Cẩn Tiên cũng lập tức hành động, ánh lạnh lại bùng lên trên Phong Vũ kiếm.
Cẩn Tuyên vung ống tay áo, cuốn cả Vân Khởi côn lẫn Phong Vũ kiếm vào! “Chạy đi!” Cẩn Tiên gầm lên.
Cẩn Ngôn do dự một chút rồi quay đầu chạy như điên về phía hoàng cung.
“Cứu một tên sư đỆ không tính là cùng tông, có quan trọng đến vậy không?” Cẩn Tuyên lắc đầu nói.
“Vậy giết một sư đỆ cùng tông, có thật là không cần chuộc lỗi không?” Cẩn Tiên rút Phong Vũ kiếm ra đâm về phía Cẩn Tuyên.
Trong buổi tối đã định sắn sẽ chẳng tĩnh lặng này, có người chém giết trên con đường dài, có người thao thức trong phủ của mình. Mọi người đều đã lộ ra kế hoạch của bản thân, không còn đường lui. Nhưng có người vẫn chưa nhập cục.
Bởi vì khi hắn nhập cục cũng là lúc sắp phá cục.
Mười hai đỆ tử áo trắng của Tuyết NguyỆt thành đã chạy tới gần hoàng cung. Tám tử sĩ dưới trướng Long Tà đã rút đao.
Nếu chỉ còn lại cơ hội cuối cùng, vậy phải đưa bộ mặt tàn khốc nhất ra. Còn tại Thiên Khải thành, trong một căn phủ nho nhã.
Công tử áo trắng đọc tờ giấy trên tay, sau đó thả vào ánh nến, nhìn nó bị đốt thành tro bụi.
Sau khi im lặng một hồi lâu, hắn quay lại cúi người với kiếm khách trước mặt: “Kính nhờ.”