Toàn bộ cung điện lập tức yên tĩnh.

Sắc mặt mỗi người đều đầy những ẩn ý. Nhưng chỉ trong chớp mắt thoáng qua.

Khoảnh khắc kế tiếp, Trọc Tâm công công đột nhiên nhảy từ dưới đất lên xuất chưởng đánh về phía Tiêu Lăng Trần. Hắn không kịp suy nghĩ cẩn thận thâm ý trong lời nói của Tiêu Lăng Trần, nhưng có một điểm có thể

xác nhận, chuyỆn này hoàn toàn không giống với kế hoạch của bọn họ?

Bây giờ, Tiêu Lăng Trần đã phá hủy cuộn sách Long Phong, căn bản không định kế vị!

“Phá!” Tiết Đoạn Vân gầm lên một tiếng, một mũi tên xé gió bắn ra, nhắm thẳng vào sau lưng Trọc Tâm công công. Nhưng tên đến chẳng kịp, huống chi hai vị tổng quản Trọc Sâm và Trọc Lạc đã đồng thời đánh về phía Tiêu Lăng Trần. Tiêu Lăng Trần cười lạnh một tiếng, vung tay lên, đã rút trường kiếm: “Nghịch thần, đáng chém!”

“Dừng tay!” Tiêu Sắt vội la lên, nhưng mọi chuyỆn diễn ra quá nhanh, ngay cả hắn cũng không kịp chuẩn bị.

Một mình Tiêu Lăng Trần đương nhiên không địch nổi ba vị tổng quản tiền nhiệm.

Khi hắn bước từng bậc thang đi lên, còn có một hộ vỆ. Một thanh trường côn vung ra từ tay gã hộ vỆ, phối hợp với cây quạt xếp và mũi tên đánh về

phía ba vị tổng quản.

Cuối cùng một đòn hợp kích của ba người Trọc Tâm rơi vào khoảng không.

Hộ vỆ kéo cổ áo của Tiêu Lăng Trần, nhanh chóng lui về phía sau ba trượng. Hắn tháo giáp che mặt ra, hất nhẹ đầu một cái, một mái tóc bạc xõa ra phía sau.

Bách Hiểu đường, Cơ Tuyết.

Tiêu Lăng Trần thở hổn hển: “Đa tạ Cơ cô nương.”

Cơ Tuyết cầm côn chỉ ba lão thái giám: “Ba vị công công, các ngươi đã không còn đường lui.”

Biến cố chợt đến rồi chợt đi.

Bây giờ những người trong điện, Minh Đức Đế mở mắt, thần sắc bình tĩnh.

Lan NguyỆt Hầu nhếch môi mỉm cười, tay đặt lên chuôi đao cũng đã buông.

Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nhìn nhau một cái, chuẩn bị ra tay chế ngự

ba lão thái giám. Tiêu Sùng vẫn cau mày không biết tiếp theo nên ứng phó ra sao. Tiêu Vũ hơi nhướn mày, mí mắt giật giật.

Cách Thiên Khải thành năm trăm dặm.

Thượng tướng quân Bắc Ly, Trình Lạc Anh dẫn theo quân đội của hắn chạy băng băng về phía trước. thượng quân của Bắc Ly được tôn là “phong quân’, nổi tiếng nhanh chóng như gió, thiên quân vạn mã phóng như điên như dại, mắt thấy tòa thành uy chấn thiên hạ đã ngay trước mặt.

Nhưng đội quân này lại đột nhiên dừng lại.

Trình Lạc Anh ngồi trong xe ngựa mở mắt, vén rèm xe lên: “Sao lại dừng?” “Khởi bẩm tướng quân, trinh thám nói phía trước có quân đội.” Phó tướng đáp. “Quân đội? Là hạ quân của Trần Khuy Đích đến hội hợp à? Đáng lẽ tốc độ

của hắn chậm hơn một chút mới đúng chứ.” Trình Lạc Anh cau mày.

“Không phải hạ quân của Trần Khuy Đích.” Một trinh thám mặc quần áo đen vội vội vàng vàng lao tới: “Là Vương Ly thiên quân thủ vỆ Thiên Khải thành!”

“Vương Ly thiên quân?” Trình Lạc Anh cau mày: “Theo mưu tính của Xích Vương, đáng lẽ bây giờ bọn họ đã chạy tới Thiên Khải quyết chiến với Lang Gia quân mới đúng. Để ta tới xem thử.” Trình Lạc Anh bước ra khỏi xe ngựa, tung người lên ngựa, chạy về phía trước đại quân.

Chỉ thấy trước mặt có tận hai vạn đại quân, ai nấy cưỡi ngựa tốt Dạ Bắc, mặc khôi giáp trường thương được Thiên Thiết thành tiến cống, người người dùng thiết giáp che mặt, sâm nghiêm mà uy vũ. Đây chính là Vương Ly thiên quân trực thuộc hoàng đế bỆ hạ.

Cầm đầu là một bộ áo lục hết sức nổi bật, chính là con gái của Diệp Khiếu Ưng, Diệp Nhược Y.

“Chẳng lẽ Diệp Khiếu Ưng phát giác?” Trình Lạc Anh kinh ngạc, định thúc ngựa tới hỏi.

Lại thấy Diệp Nhược Y đột nhiên ngửa mặt lên trời cao giọng quát: “Chuẩn bị nỏ!”

Sau lưng cô, mấy ngàn binh lính dùng nỏ ngắm thẳng phía trước. Vương Ly thiên quân, Thiên Cơ Nỗ trận.

Trình Lạc Anh vội vàng ghìm cương ngựa, hắn cách Diệp Nhược Y khá xa, chỉ có thể thấy thoáng thoáng một bóng người nhưng không cách nào nói chuyỆn, còn đối phương có vẻ không định nói chuyỆn với mình.

Nhưng với quân lực thượng quân của hắn, chỉ hai vạn Vương Ly thiên quân, cho dù trang bị có hoàn mỹ tới mức nào đi nữa, cho dù Thiên Cơ Nỗ

trận khiến người ta đau đầu đến đâu đi nữa, quân của hắn vẫn có thể xé

tan họ thành thịt nát như gió cuốn mây tan. Song nếu làm vậy hắn sẽ tổn thất không ít binh lực. Hơn nữa hắn dùng danh nghĩa cứu giúp triều định chạy tới Thiên Khải, nếu giết Vương Ly thiên quân, vậy hắn mới là quân phản loạn.

“Diệp Khiếu Ưng đúng là tên cáo già. Rốt cuộc hắn dùng cách gì mà điều được Vương Ly thiên quân tới.” Trình Lạc Anh tức giận mắng.

Phó quan hỏi: “Tiếp theo phải làm gì?”

“Chờ tin thôi.” Trình Lạc Anh quay đầu ngựa trở về.

Diệp Nhược Y thấy Trình Lạc Anh đã đi xa, khẽ cười một tiếng: “Chắc bây giờ Trình thúc thúc đang thầm mắng phụ thân ta. Nhưng chắc hắn cũng không ngờ thật ra mình đã mắng sai người. Có lúc đi theo một người quá lợi hại, mưu sĩ ta đây lại thành ra dư thừa. Bàn cờ này đánh rất lớn, nhưng ai là người chơi cờ còn chưa có kết quả đâu!”

Thiên Khải thành.

Trong hoàng cung, trước Bình Thanh điện.

Lại có một người xuyên qua Lang Gia quân hạ xuống trước mặt mọi người

- tổng quản chưởng kiếm, Cẩn uy.

“Cẩn Ngôn đâu?” Trọc Tâm công công hỏi. “Chạy rồi!” Cẩn Uy công công lạnh nhạt nói.

Cẩn Tiên công công kinh ngạc bước lên hỏi: “Cẩn Uy, ngươi đang làm gì? Ngươi điên rồi à?”

“Tâm nguyỆn của sư phụ năm xưa. Ngươi quên, Cẩn Uy lại không quên.” Cẩn Uy chậm rãi rút Uyên Nhãn kiếm ra, chỉ thẳng vào Tiêu Lăng Trần. “Chỉ không ngờ cuối cùng chúng ta lại nương nhờ một tên rác rưởi.”

Tiêu Lăng Trần cười lạnh một tiếng: “Rác rưởi? Năm xưa các ngươi vì lợi ích riêng của mình, lợi dụng quân uy và lòng dân của phụ soái ta, đẩy người về phía ngôi vị hoàng đế, khiến cho vua tôi bất hòa, triều đình loạn

lạc. Cuối cùng phụ soái của ta tự vẫn vì đại nghĩa, ngươi còn muốn ta giúp ngươi giở lại trò cũ à?”

“Trên cuộn sách vốn viết tên Lang Gia Vương, hắn nên làm hoàng đế.” Cẩn Uy công công trầm giọng nói.

“Nực cười, chỉ nghe nói có người muốn làm hoàng đế, chưa từng nghe có người nhất định phải làm hoàng đế. Phụ soái của ta không thích vị trí đó nên người không làm, ngươi làm gì được nào? Ta cũng không làm đấy, ngươi làm gì được nào?” Tiêu Lăng Trần bước lên trước: “Mấy tên thái giám còn muốn khuấy động phong vẫn tới mức nào? Ta tới Thiên Khải chỉ

là để giết người, Trọc Thanh đã chết, đám người các ngươi cũng nên chết đi!”

“Tướng quân, chúng ta làm gì đây?” Thiên phu trưởng của Diệp Tự doanh thúc ngựa đi tới bên cạnh Diệp Khiếu Ưng.

Diệp Khiếu Ưng sắc mặt âm trầm, không nói một lời.

Thiên phu trưởng thấy vẻ mặt của hắn, không dám hỏi nhiều, chậm rãi lui xuống.

“Đại ca, Lăng Trần đã làm chuyỆn hắn muốn làm, cục diện bây giờ rối như tơ vò. Tiếp theo chúng ta nên ứng phó ra sao?” Vương Phách Xuyên hạ giọng hỏi Tiết Đoạn Vân.

Tiếu Trảm Giang quay đầu sang nhìn Diệp Khiếu Ưng, hạ giọng nói: “Sắc mặt của Kim Giáp tướng quân đang rất khó coi, nếu lát nữa hắn nổi giận e rằng sẽ là kết cục không tốt. Thật sự không được thì cứu Lăng Trần ra rồi bỏ chạy, cùng lắm thì lại phiêu bạt trên biển.”

Tiết Đoạn Vân thở dài: “Chẳng có cách nào, im lặng xem tình hình thôi. Có nghĩ nhiều hơn nữa cuối cùng cũng chẳng tránh được chuyỆn rút đao đánh một trận.”

Tiếu Trảm Giang gãi đầu một cái: “Đi theo hai vị vương gia, vì sao cả hai đều... giảng đạo lý như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play