Vương quân thủ lăng phần lớn là những binh sĩ thân cận nhất với tiên hoàng, sau khi tiên hoàng qua đời lại tiếp tục thủ lăng tận trung. Cho nên trong quân đội Bắc Ly, họ luôn được mọi người tôn kính. Còn đi trước dẫn vương quân thủ lăng tiến vào, là ba người đã lâu không lộ diện.
Ngũ Đại Tổng Quản tiền nhiệm, tổng quản chưởng ấn Trọc Tâm công công, tổng quản chưởng kiếm Trọc Sâm công công và tổng quản chưởng sách Trọc Lạc công công. Bọn họ mặc mãng bào bằng gấm ngày trước, thúc ngựa đi đầu, trực tiếp xuyên qua Lang Gia quân và cấm quân chạy thẳng tới Bình Thanh điện mà không bị ai ngăn cản.
Tiêu Vũ cười một tiếng, hạ giọng lẩm bẩm: “Đến màn cuối rồi.”
“Ba người các ngươi.” Tiêu Sùng ấn trường kiếm bên hông cau mày nhìn bọn họ: “Tới đây có chuyỆn gì?”
“Trọng tổ triều cương.” Trọc Tâm công công ghìm cương ngựa đứng lại, cao giọng nói.
“Hôm nay đúng là không yên ổn.” Tiêu Sắt thở dài rút thanh Vô Cực côn ra đi tới bên cạnh Tiêu Sùng: “Mấy kẻ sắp xuống lỗ rồi còn không chịu an phận.”
Ba người Trọc Tâm công công lập tức xoay người xuống ngựa. Trọc Tâm lấy từ trong tay áo ra cuộn sách Long Phong, giơ lên cao: “Ta có cuộn sách Long Phong trên tay, tiên hoàng đích thân viết.”
Minh Đức Đế ho nhẹ một tiếng, lắc đầu một cái, thần sắc dửng dửng.
Thế nhưng những lời này đối với những người khác lại chẳng khác nào sét đánh bên tai. Trước cửa cung, toàn quân yên lặng, ngay cả Lê Trường Thanh đang trọng thương ngã quy trên mặt đất cũng trợn tròn hai mắt nhìn cuộn sách Long Phong trong tay Trọc Tâm công công. Năm xưa Thái An Đế lưu lại hai cuộn sách Long Phong, đúng là có một cuộn không rõ tung tích. Không ngờ lại nằm trong tay Trọc Tâm công công.
Trọc Tâm công công nhanh chóng bước lên bậc thang, tay nâng cao cuộn sách Long Phong. “Cuộn sách Long Phong của tiên hoàng đang ở đây, còn không mau quỳ xuống.”
“Quỳ!” Diệp Khiếu Ưng gầm lên một tiếng. Lang Gia quân đồng loạt quỳ xuống.
Vương quân thủ lăng cũng quỳ xuống.
Cấm quân và Hổ Bí lang lại do dự đứng yên tại chỗ, không ai biết nên làm gì.
“Cầm một cuộn sách niêm phong mà muốn ta quỳ ư?” Lan NguyỆt Hầu cười lạnh nói: “Trọc Tâm công công, ngươi kém xa sư huynh của ngươi.”
“Trong cuộn sách Long Phong của tiên hoàng viết tên Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong, Minh Đức Đế - Tiêu Nhược Cẩn ngỗ ngược đoạt vị, năm xưa cưỡng ép Lang Gia Vương xé bỏ cuộn sách Long Phong, cuối cùng leo lên ngôi vị hoàng đế. Ngũ Đại Tổng Quản chúng ta tuân theo
hoàng lỆnh, bao năm qua nhịn nhục, cuối cùng tìm được cuộn sách Long Phong này; trọng tổ triều cương, chấn chỉnh đại thống của hoàng tộc họ
Tiêu, nghênh đón con trai Lang Gia Vương là Tiêu Lăng Trần trở về Thiên Khải, phế Minh Đức Đế, lập tân hoàng!” Trọc Tâm bị Tiêu Sùng và Tiêu Sắt chặn đường bèn dừng bước cao giọt hô.
“Tên hoạn quan khốn kiếp, ngươi đang nói bậy bạ gì đó. Năm đó Lang Gia Vương thúc chính miệng nói tên phụ hoàng của ta ngay trước mặt mọi người, có chỗ nào bức bách. Nếu thật sự là bức bách, vì sao năm xưa Ngũ
Đại Tổng Quản các ngươi lại ngồi yên không chịu hành động?” Tiêu Sùng cả giận nói.
Minh Đức Đế nhẹ giọng gọi: “Sùng Nhi đừng vội, để hắn nói tiếp đi.”
“Hôm nay cuộn sách Long Phong đang ở đây, trên đó có ấn ngọc tỷ, tiên hoàng đích thân viết, há lại là giả?” Trọc Tâm nghiêm mặt nói: “Ngũ Đại Tổng Quản
chúng ta nhận long ân của tiên hoàng, hôm nay phải vạch trần cho thiên hạ cùng thấy.”
“Phòng bị!” Diệp Khiếu Ưng như đáp lại lời Trọc Tâm, cao giọng quát một tiếng.
Lang Gia quân lập tức đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị như lúc nào cũng có thể ra tay huyết tẩy hoàng cung.
Có thể thuận lý thành chương kế nhiệm đại thống Cũng có thể máu chảy thành sông thay đổi triều đại.
Có lẽ người khác sẽ để ý tới khác biệt trong chuyỆn này nhưng Diệp Khiếu Ưng thì không. Chỉ cần bên trên có chút gì đó khác thường, hắn sẽ mang binh tiến vào, quét sạch tất cả chướng ngại.
“Công công.” Một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên.
Trọc Tâm công công quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Lăng Trần đang đứng cách đó không xa. Vị Lang Gia Vương hiện tại có vóc dáng giống Tiêu
Nhược Phong tới tám phần, cũng là đại thống chân chính trong miệng hắn. Hắn vội vàng cúi người hành lễ: “Lang Gia Vương điện hạ.”
“Công công tới đây là để giúp ta lên ngôi đại bảo à?” Tiêu Lăng Trần hỏi.
“Đúng vậy.” Trọc Tâm công công ngẩng đầu lên. “Cuộn sách Long Phong đang ở đây, xin Lang Gia Vương điện hạ đích thân tuyên bố ai mới thật là đại thống của họ Tiêu, chủ nhân chân chính của Bắc Ly.”
Tiêu Lăng Trần gật đầu quay lại nhìn mọi người: “Chư quân có muốn ta mở cuộn sách này không?”
“Xin Lang Gia Vương điện hạ đích thân mở cuộn sách Long Phong!” Các tướng sĩ hô to.
“Chư quân có nguyỆn giúp ta leo lên lên hoàng vị, xưng đế Bắc Ly?” Tiêu Lăng Trần lại hỏi.
“Xin Lang Gia Vương điện hạ lập tức kế vị! Xưng đế Bắc Ly!” Các tướng sĩ lại hô to.
“Các tướng sĩ, các ngươi nguyỆn theo hoàng kỳ của Bắc Ly hay theo quân kỳ của Lang Gia quân ta?” Tiêu Lăng Trần lại hỏi lần ba.
Lần này không có tiếng hô nào đáp lại, bởi vì các tướng sĩ đều đang do dự, thậm chí bọn họ không hiểu suy nghĩ trong lòng Tiêu Lăng Trần rốt cuộc ra sao.
Tiết Đoạn Vân lặng lẽ lấy trường thương ở phía sau ra.
Tiêu Lăng Trần xoay người, nhìn Trọc Tâm công công: “Ba vị công công có đồng ý để Lăng Trần mở ra tại đây không?”
“Kính mời vương gia.” Trọc Tâm công công cao giọng nói.
Chỉ cần Tiêu Lăng Trần cầm lấy cuộn sách Long Phong, chỉ cần hắn đọc tên cha hắn, như vậy chuyỆn hôm nay không còn đường xoay chuyển. Tiêu Lăng Trần sẽ kế thừa đại thống, còn bọn họ cũng thoát thân khỏi hoàng lăng kia nhờ vào công lao lần này và hứa hẹn với Diệp Khiếu Ưng,.
“Kính mời vương gia!” Hai vị công công Trọc Sâm và Trọc Lạc đồng thời quỳ xuống đất.
Rốt cuộc, Tiêu Lăng Trần chậm rãi đi về phía trước.
Tiêu Sùng đã chuẩn bị rút kiếm, Nhất Nộ Bạt Kiếm của hắn học được từ
Nộ Kiếm Tiên, hắn có lòng tin khi mình không cố ky tính mạng xuất kiếm chém đứt cuộn sách Long Phong thành hai nửa. Nhưng ngay khi hắn đang chuẩn bị đứng đậy lại cảm thấy một luồng lực lượng cường đại truyền tới từ sau lưng, mạnh mẽ ép hắn xuống.
Có người đang ngăn cản hắn!
Nhưng luồng lực lượng kia quá mạnh mẽ, hắn thậm chí không thể rút kiếm nổi chứ đừng nói xoay người, cho nên không cách nào biết rốt cuộc lúc này ai đang ngăn cản hắn.
Tiêu Lăng Trần đi tới trước mặt Trọc Tâm công công, nhẹ nhàng cầm cuộn sách lên.
Ba lão tổng quản hé môi cười nhạt. Minh Đức Đế rãi nhắm hai mắt lại.
Hai mắt Tiêu Vũ bừng sáng, hắn đang chờ chính thời khắc này, thời khắc thiên hạ thật sự hỗn loạn.
Lan NguyỆt Hầu đột nhiên đặt tay lên trường đao bên hông.
Cẩn Tuyên công công giơ tay lên, Cẩn Tiên công công như phát hiện ra điều gì, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Tiêu Sắt vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt lúc bình thường, tựa như chẳng hề kinh ngạc cũng chẳng hề sợ hãi đối với mọi chuyỆn xảy ra trước mặt.
Tiêu Lăng Trần chậm rãi mở cuộn sách ra, đọc lướt qua rồi mỉm cười nhưng không mở miệng đọc lên, mà tiếp đó là một lần, hai lần, ba lần...
Xé tan cuộn sách đó thành từng mảnh.
HỆt như phụ thân hắn đã làm trước cửa Bình Thanh điện năm xưa, trước mặt bao người, trước ánh mắt vạn phần kinh ngạc của tất cả, xé cuộn sách Long Phong thành từng mảnh nhỏ!
Hắn vứt cái lõi gỗ của cuộn sách xuống đất, chỉ vào Trọc Tâm công công gầm lên phẫn nộ, âm thanh vang vọng khắp cung điện: “Hoàng tộc họ Tiêu ta tung
hoành giữa ngọn lửa chiến tranh suốt bốn mươi năm mới khai quốc, truyền đời đến nay đã một trăm hai mươi ba năm, vận nước hưng thịnh, vạn quốc quỳ bái. Đại thống của hoàng tộc họ Tiêu tahá lại để một tên hoạn quan như ngươi chỉ định!”