Nhan Chiến Thiên làm việc không hỏi thị phi, giết người không hỏi đúng sai, là đại ma đầu mà cả hai phái chính tà trên giang hồ thấy mặt đều phải đi đường vòng. Nhưng chỉ khi nói chuyỆn với Bạch Vương Tiêu Sùng, bất luận giọng điệu hay thần sắc đều mang vẻ hiền từ của một vị sư phụ.

“Có phải tình hình trước mắt đang bất lợi cho chúng ta không?” Nhan Chiến Thiên hỏi.

Tiêu Sùng gật đầu: “Vốn dĩ phân nửa các đại thần trong triều ủng hộ con, nhưng lúc này Tiêu Sở Hà đã về kinh. Hai vị giám quốc và thái sư đều đã thể hiện thái độ, bây giờ bọn họ đều đóng cửa không tiếp khách, không tới mức lập tức phản bội nhưng chắc đang đánh giá tình thế. Còn trong giang hồ, Đường môn, Ám Hà sẽ không ủng hộ chúng ta, con chỉ còn một trợ thủ

là Vô Song thành.”

“Ta không hiểu chuyỆn trong triều đình, còn chuyỆn trên giang hồ, tuy gần đây Vô Song thành có một đỆ tử trẻ tuổi tuyỆt thế, nhưng vẫn còn kém hơn Tuyết NguyỆt thành một chút. Sùng Nhi.” Nhan Chiến Thiên đột nhiên gọi.

Tiêu Sùng vội vàng đáp: “Đại sư phụ, có đồ đỆ.”

“Có lẽ ta không thể giúp ngươi lên ngôi đại bảo, nhưng ta sẽ bảo vỆ ngươi không chết. Bất luận sau này thiên hạ loạn tới mức nào, bất luận đối thủ

của ngươi mạnh tới mức nào, ngươi, tuyỆt đối không chết.” Nhan Chiến Thiên trầm giọng nói.

Tiêu Sùng cúi đầu: “Đa tạ sư phụ.”

Nhan Chiến Thiên đi tới, giơ tay vuốt nhẹ tấm vải trắng trước mắt Tiêu Sùng: “Nghe nói đỆ tử của Tân Bách Thảo tới Thiên Khải, hắn có chữa được mắt cho ngươi không?”

Tiêu Sùng đáp: “Hôm nay thần y sẽ tới, con đang đợi cô ấy.”

“Được, có lẽ sau khi chữa mắt xong ngươi sẽ không quá cố chấp với ngôi vị

hoàng đế nữa.” Nhan Chiến Thiên chậm rãi nói: “Nếu ngươi thấy thế giới rộng lớn này, ngươi sẽ không muốn sống một mình một góc đâu.”

“Sùng Nhi đâu có hào hùng được như sư phụ.” Tiêu Sùng lắc đầu.

Nhan Chiến Thiên mỉm cười, nhớ lại khi mình quen với vị hoàng tử này.

Khi đó hắn đang du lịch ở Bắc Man, bị vài kẻ thù phục kích, cuối cùng tuy hắn giết chết đối phương nhưng bản thân cũng bị thương nặng, ngã trong đống tuyết không thể động đậy. Sau đó hắn gặp vị hoàng tử mù theo phụ

thân đi sứ, Tiêu Sùng phái người cứu hắn. Hắn vừa dưỡng thương vừa nói với vị hoàng tử này. “Tuy ngươi đã cứu ta nhưng ta sẽ không cám ơn ngươi, sau khi vết thương của ta lành lại, thậm chí ta sẽ giết ngươi.”

Tiêu Sùng chỉ thản nhiên cười một tiếng: “Nghe bọn họ tả lại, có vẻ tiên sinh là người du lịch qua đây. Dọc con đường này chắc đã thấy không ít phong cảnh, có thể kể lại cho Tiêu Sùng không?”

Nhan Chiến Thiên kinh ngạc: “Ngươi không sợ à?”

Tiêu Sùng gật đầu: “Ta có thể cảm giác được, tiên sinh là người có đại khí phách.”

“Ngươi không nhìn được?” Nhan Chiến Thiên nhìn tấm vải trắng trước mắt Tiêu Sùng.

Tiêu Sùng lại gật đầu: “Ta từng nhìn được.”

“Tuy ta sẽ không cảm ơn ngươi nhưng ta cũng không muốn nợ ân tình của ngươi. Ta dạy ngươi luyỆn kiếm.” Nhan Chiến Thiên nói.

Tiêu Sùng vẫn gật đầu: “Cám ơn tiên sinh.”

“Cẩn Ngọc công công và tiểu thần y tới.” Quản gia đi từ ngoài cửa vào, cắt đứt hồi tưởng của Nhan Chiến Thiên. Nhan Chiến Thiên khẽ cau mày:

“Mới đó đã tới rồi.”

Một chiếc xe ngựa dừng trước cửa vương phủ, Cẩn Ngọc công công vén tấm rèm che đi xuống. Hắn mặc áo bàu màu xám, thần sắc lạnh nhạt, nhìn như một nho sinh dạy trong trường tư thục. Hắn xoay người giơ tay đỡ

Hoa Cẩm từ trên xe xuống, theo sau đó là tam công tử của Mộc gia giàu có nhất Thanh Châu, Mộc Xuân Phong.

“Bạch Vương phủ.” Mộc Xuân Phong ngẩng đầu lên nhìn tấm biển, hạ giọng nói.

“Mời đi bên này.” Cẩn Ngọc công công dẫn hắn vào trong.

Bạch Vương Tiêu Sùng khi còn bé đã thích thi thư, luôn ngồi cả ngày cả

đêm trong Tàng Thư các. Khi đó tổng quản chưởng sách Cẩn Ngọc công công phụ trách chỉnh lý sách vở trong Tàng Thư các, hai người rất ăn ý, một bên đọc sách, một bên chỉnh lý thư tịch, có lúc mấy ngày không nói một câu. Một hôm Tiêu Sùng tìm sách vô tình làm đổ kỆ, mắt thấy đống sách sắp đổ xuống nhưng lại bị Cẩn Ngọc công công đi ngang qua phát nhẹ tay một cái là bay về. Ngày đó Tiêu Sùng đã định thỉnh cầu Cẩn Ngọc công công bái sư học võ, nhưng lại bị Cẩn Ngọc dùng hai chữ ‘không dám’

để cự tuyỆt.

Mãi tới ngày Tiêu Sùng nhận chén nước kia, vĩnh viễn mất đi đôi mắt, không thể tơi Tàng Thư các, Cẩn Ngọc mới đột nhiên tới tìm Tiêu Sùng.

Lần đó sau khi Tiêu Sùng theo phụ thân đi sứ tới các nước, cũng bái kiến danh y nhiều nơi nhưng vẫn không chữa được; Cẩn Ngọc mới tới phủ đỆ

của hắn, nói với hắn mình đồng ý dạy võ công cho hắn để tự bảo vỆ mình.

Khi đó bên cạnh Tiêu Sùng đã có Nhan Chiến Thiên, cho nên Cẩn Ngọc công công là nhị sư phụ của hắn.

Cẩn Ngọc công công đi vào trong phủ, thấy Nhan Chiến Thiên, hơi ngạc nhiên: “Nhan huynh cũng tới à?”

Nhan Chiến Thiên hơi cau mày, không để ý tới hắn, chỉ nhìn người phía sau hắn: “Vị này là thần y Hoa Cẩm?”

Mộc Xuân Phong chợt cau mày, đặt tay lên trường kiếm bên hông, sát khí bùng lên. Hắn luyỆn kiếm không giết người, chỉ có kiếm khí mà không có sát ý, thế nhưng trong khoảnh khắc này lại nảy sinh sát ý chưa từng có.

Hắn nhìn Nhan Chiến Thiên: “Nộ Kiếm Tiên!”

Nhan Chiến Thiên chớp mắt một cái, nhìn Mộc Xuân Phong một cái, lại nhìn bội kiếm bên hông hắn một cái: “Động Thiên Sơn? Ngươi là đỆ tử của Bất Sát Kiếm?”

“Đúng.” Mộc Xuân Phong vẫn nắm kiếm, ánh mắt như chó sói, nhìn chằm chằm vào Nhan Chiến Thiên.

“Hắn sao rồi?” Nhan Chiến Thiên thờ ơ hỏi.

“Mất hết võ công, kinh mạch đứt đoạn, thậm chí đi lại cũng khó.” Mộc Xuân Phong nghiến răng nghiến lợi: “Đều do ngươi hại.”

“Ngươi muốn báo thù cho hắn?” Nhan Chiến Thiên chậm rãi đưa tay lên thanh kiếm Phá Quân: “Với chút kiếm thuật đó của ngươi, khác nào trò cười?”

“Xuân Phong.” Hoa Cẩm đột nhiên mở miệng.

Sát khí của Mộc Xuân Phong giảm xuống, cúi đầu nói: “Hoa Cẩm sư phụ.” “Chúng ta là khách, không được lỗ mãng.” Hoa Cẩm chậm rãi nói. “Vâng.” Mộc Xuân Phong buông lỏng chuôi kiếm, thở phào nhẹ nhõm. “Đại sư phụ.” Tiêu Sùng cũng nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Nhan Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng, quay người đi vào trong phủ. Lúc này Lăng Thiệu Hàn và Tiêu Cảnh Hà cũng đi từ trong phủ ra. Lăng Thiệu Hàn bước tới ngăn giữa Tiêu Sùng và Hoa Cẩm: “Cửu hoàng tử, mời ngài dẫn điện hạ vào trong chờ một chút. Ta thuật lại bỆnh tình của điện hạ cho Hoa Cẩm thần y để tiện chuẩn bị.”

Hoa Cẩm ngạc nhiên: “Cẩn Ngọc công công đã nói hết với ta những gì cần nói rồi.”

“Tuy Cẩn Ngọc công công là sư phụ của điện hạ nhưng dù sao cũng không bằng Thiệu Hàn ngày ngày đi hầu hạ bên cạnh người. Tính ra tại hạ hiểu rõ bỆnh tình điện hạ hơn một chút.” Lăng Thiệu Hàn kính cẩn nói.

Cẩn Ngọc công công gật đầu một cái: “Đúng vậy.”

“Hoàng huynh, chúng ta vào trước đợi.” Tiêu Cảnh Hà đi tới bên cạnh Tiêu Sùng, dẫn hắn vào trong.

Sau khi Tiêu Sùng đi xa, Hoa Cẩm lại hỏi: “Vị tiên sinh này có gì muốn nói với ta à?”

“Thần y, ta chỉ có một thỉnh cầu!” "Thỉnh cầu gì?"

“Lát nữa chữa bỆnh cho điện hạ, thần y chỉ cần nói chữa được hay không chữa được thôi. Còn lại, chữa như thế nào, cần gì để chữa, cứ nói với tại hạ

là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play