Mưu sĩ Lăng Thiệu Hàn ngồi trong sân, trước mặt hắn là một người mặc áo trắng cầm kiếm, chính là đỆ tử Tuyết NguyỆt thành Tạ Yên Thụ. Lăng Thiệu Hàn nhìn tờ giấy trong tay, trầm tư một hồi lâu: “Vĩnh An Vương phái ngươi đưa tới à?”
Tạ Yên Thụ cười một tiếng, lấy một cái bánh bao ra cắn: “Chỗ ta không có Vĩnh An Vương hay lục hoàng tử gì cả, nhưng cũng không phải Tiêu sư đỆ
đưa tới, là Diệp cô nương đưa tới.”
“Diệp cô nương?” Lăng Thiệu Hàn ngẩng đầu lên: “Thiên kim của phủ tướng quân, Diệp Nhược Y?”
“Chắc thế.” Tạ Yên Thụ lại cắn một cái bánh bao: “Nói thật, bánh bao của Thiên Khải thành nhà ngươi không ngon bằng Tuyết NguyỆt thành. Bánh bao nhân thịt hình hoa mai của Tuyết NguyỆt thành mới là ngon nhất.”
Lăng Thiệu Hàn chắc cũng cảm thấy không có gì để nói với người trước mặt. Hắn gật đầu một cái: “Làm phiền công tử. Nhờ công tử trở về nói với Diệp cô nương, Thiệu Hàn xin cảm tạ.”
“Mỗi câu này thôi à?” Tạ Yên Thụ nhíu mày.
Lăng Thiệu Hàn cau mày suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Còn một câu nữa, tuy muốn bẻ gãy một cánh tay của Bạch Vương, nhưng nếu mắt của Bạch Vương sáng trở lại, sẽ nhiều thêm đôi cánh.”
“Nghe chẳng hiểu gì cả. Nhưng chắc Diệp cô nương sẽ hiểu.” Tạ Yên Thụ ăn bánh bao xong chắp tay: “Cáo từ.”
"Tiễn khách." Lăng Thiệu Hàn gật đầu nói.
Sau khi Tạ Yên Thụ đi khỏi, cửu hoàng tử đi từ trong thư phòng của Lăng Thiệu Hàn ra: “Diệp Nhược Y đột nhiên phái người tới tìm ngươi làm gì?
Chẳng lẽ hắn muốn kết minh với chúng ta?”
“Tranh đoạt hoàng vị không thắng là bại, cùng là hoàng tử được phong vương liệu có ai chịu kết minh với người khác?” Lăng Thiệu Hàn thở dài:
“Trên thư có viết, Hoa Cẩm thần y chữa được mắt cho Bạch Vương, cần dùng mắt đổi mắt. Người đổi mắt phải mang lòng thành chờ được lấy, nếu có chút chần chừ nào chắc chắn sẽ mất đi đôi mắt.”
“Chiều nay Hoa Cẩm thần y mới tới phủ, nhưng bây giờ hắn đã biết kết quả.” Tiêu Cảnh Hà cau mày: “Nếu chữa được đôi mắt của hoàng huynh là tốt nhất. Hoàng huynh có cả đạo đức phẩm hạnh, toàn bộ triều đình đều đánh giá cao, nếu không phải mắt mù không thấy được gì, đừng nói Xích Vương, cho dù là Tiêu Sở Hà, hoàng huynh có kém gì đâu? Nhưng hôm nay đang thời khắc mấu chốt, chuyỆn đổi mắt này cần thời gian không ngắn. Trong thời gian đó nếu mây gió Thiên Khải thay đổi, nên làm thế
nào?”
“Nếu trong thời gian này, Hoa Cẩm thần y không còn nữa thì sao? Nếu Tiêu Sở Hà đã biết tin tức này, như vậy với nhân cách của hắn và quan hỆ
của Hoa Cẩm thần y đương nhiên sẽ không làm gì. Nhưng nếu Tiêu Vũ
biết, như vậy Hoa Cẩm thần y có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.” Lăng Thiệu Hàn lắc đầu một cái: “ChuyỆn này cần phải mau chóng.”
“Nhưng trong thư có nói, người đổi mắt cần mang lòng thành chờ được lấy, nếu có bất cứ chần chừ nào sẽ mất đi đôi mắt. Kể mà không có điểm này tùy ý tìm một tù nhân nào là được. Thế nhưng trên đời này nào có ai cam tâm tình nguyỆn trao cho người khác đôi mắt?” Tiêu Cảnh Hà thở dài nói: “Tuy ta với hoàng huynh là ruột thịt cùng cha cùng mẹ, tình cảm từ
nhỏ đến lớn vẫn rất tốt. Nhưng tự hỏi lòng mình, vẫn thấy không làm được.” Lăng Thiệu Hàn cầm tờ giấy trong tay bỏ vào ánh nến, đốt thành tro bụi: “Thiệu Hàn có thể.”
“Tiên sinh không thể, ngươi là cánh tay của hoàng huynh, không thể để mất được.” Tiêu Cảnh Hà kinh hãi.
“Bây giờ Ám Hà phản bội, vây cánh của Tiêu Vũ lớn dần, Tiêu Sở Hà vẫn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.” Lăng Thiệu Hàn thở dài: “Do ta tính toán bất lực, bây giờ chúng ta đều bị vây trong nhà tù, chỉ có đôi mắt của Bạch Vương điện hạ sáng trở lại mới có thể trấn an các triều thần trong thành. Tiêu Vũ là tên công tử bột, Tiêu Sở Hà lại quá kiêu căng, đều không phải quân chủ mà triều thần mong muốn. Nhưng Bạch Vương điện hạ lại là người như vậy, chỉ cần hai mắt người sáng trở lại, chúng ta có thể xoay chuyển tình thế.”
Tiêu Cảnh Hà lắc đầu nói: “Nhưng tiên sinh ngài...”
“Người đối xử với ta như quốc sĩ, ta sẽ báo đáp người như quốc sĩ đích thực.” Lăng Thiệu Hàn đi ra cửa. “Khi ta và Bạch Vương điện hạ gặp nhau, ta chỉ là một thư sinh, tuy có ý chí nhưng không có đường phát triển. Là điện hạ cho ta cơ hội, dùng đôi tay này khuấy đảo phong vân trong thiên hạ. Bây giờ phong
vân đã nổi, ta lại không thể giúp sức, chỉ muốn trao đôi mắt cuối cùng này giúp điện hạ cưỡi gió bay lên!”
Vĩnh An Vương phủ.
Trong sân, Tư Không Thiên Lạc đang tỷ thí với Lôi Vô Kiệt. Diệp Nhược Y
ở cạnh nhìn. Tiêu Sắt đi tới bên Diệp Nhược Y, lạnh nhạt nói: “Nghe nói ngươi phái người đưa thư tới Bạch Vương phủ, cho mưu sĩ của Bạch Vương, Lăng Thiệu Hàn?”
“Đúng vậy. Lăng Thiệu Hàn là trợ thủ quan trọng nhất bên cạnh Bạch Vương. Mấy năm nay đều là nhờ hắn bày mưu tính kế cho Bạch Vương, nếu không một người mù làm sao lung lạc lòng người trong triều đình.”
Diệp Nhược Y gật đầu nói.
“Hắn nói thế nào?” Tiêu Sùng khoanh tay trong áo, lười biếng nói.
“Hắn nói, ngươi muốn bẻ cánh tay của Bạch Vương, nhưng nếu hai mắt Bạch Vương sáng lại sẽ nhiều thêm đôi cánh.” Diệp Nhược Y cười nói:
“Hắn tự nhận là cánh tay của Bạch Vương, sau khi hắn mất đôi mắt, Bạch Vương gãy mất cánh tay, nhưng mắt Bạch Vương sáng lại sẽ như hổ thêm cánh.”
“Là người trung thành.” Tiêu Sắt thở dài nói.
“Vẫn là công dã tràng mà thôi. Ta hỏi Hoa Cẩm rồi, cho dù đổi đôi mắt khác cũng phải nghỉ ngơi chăm sóc một tháng mới thấy được. Một tháng, phong vân trong Thiên Khải xoay chuyển, không có vị mưu sĩ này trợ giúp, e là Bạch Vương phủ không chống đỡ nổi.” Diệp Nhược Y lạnh nhạt nói:
“Mỗi bước đi tiếp theo đều mang đầy nguy hiểm, bớt một cường địch, là chuyỆn tốt.”
“Thật ra hoàng huynh của ta là người lương thiện.” Tiêu Sắt nói: “Khi còn bé trong số các huynh trưởng, hắn là người đối xử với ta tốt nhất. Đáng tiếc do mù mắt, hắn luôn bị ức hiếp, thế nhưng tâm trí hắn rất cứng rắn, không bỏ thi thư, trở thành hoàng tử đầu tiên được phong vương. Tuy vài lần hắn giết ta, nhưng cũng là tình thế bức bách, ta không trách hắn.”
“Ngươi là người lòng dạ rộng rãi, chứng tỏ ta tâm địa thâm độc.” Diệp Nhược Y cười nói.
“Nói đùa rồi.” Tiêu Sắt lắc đầu. Bạch Vương Phủ.
Một kiếm khách cõng kiếm lớn, đầu đội mũ trùm đi từ ngoài cửa vào.
Bạch Vương Tiêu Sùng được thư đồng nâng đỡ vội vàng chạy ra cửa: “Đại sư phụ, cuối cùng người đã về!”
Nhan Chiến Thiên tháo mũ trùm xuống, thái độ với Bạch Vương đã ôn hòa hơn, tuy chỉ ôn hòa hơn một chút nhưng đã hoàn toàn khác với vẻ hung ác lúc bình thường. “Trên đường gặp chút chuyỆn, nên mới về muộn.”
“ChuyỆn gì ngăn cản đại sư phụ?” Tiêu Sùng hỏi.
“Khôi và mười bảy sát thủ chữ Thiên của Ám Hà.” Nhan Chiến Thiên bĩu môi: “Tên Tô Xương Hà kia đúng là chịu bỏ vốn.”
“Vốn còn định kể lại với đại sư phụ nhưng xem ra đại sư phụ đã biết.”
Tiêu Sùng thở dài: “Mấy ngày trước Ám Hà giết Đường Liên và bạn cũ của Tiêu Sắt là Cửu Cửu Đạo, cố ý khơi mào tranh chấp giữa chúng ta. Bây giờ
Ám Hà đã ngả sang phía Xích Vương Tiêu Vũ.”
“Tên Tô Xương Hà kia, ta phải giết hắn.” Nhan Chiến Thiên cả giận nói. “Lần này đại sư phụ trễ mất lâu như vậy, đám sát thủ đó khó dây lắm à?” Tiêu Sùng buồn bã nói.
“Chỉ là mấy tên sát thủ thôi, ta chỉ mất hai canh giờ đã đánh lui bọn chúng.
Nhưng ta nổi giận, sau đó suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại đuổi theo, giết mười ba tên, còn bốn tên cùng với Khôi bỏ chạy.” Nhan Chiến Thiên trầm giọng nói: “Đuổi giết suốt mười mấy ngày, cho nên về muộn.”
Tiêu Sùng ngẩn người, tiếp đó thở dài: “Tính khí đại sư phụ chẳng thay đổi chút nào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT