“Từ nhỏ ta đã nghe câu chuyỆn về Bách Hiểu đường, nghe nói bọn họ
không đâu không có mặt, không gì không biết, có một tổng đường thu nhận tin tức trong khắp thiên hạ. Không có bí mật mà bọn họ không tra ra được, không có người nào bọn họ không tìm được, càng không ai tìm ra tổng đường này.” Lôi Vô Kiệt đứng ngoài cửa một gian miếu nhỏ, vẻ mặt kinh ngạc: “Thế mà giờ ngươi bảo ta tổng đường này lại nằm ngay dưới chân thiên tử, còn trong một ngôi miếu tầm thường như vậy à?”
“Đúng, nhưng miếu nhỏ cũng có thể chứa đại phật, ngươi nhìn từ cửa vào thì cho là miếu nhỏ, nhưng sau khi đi vào sẽ thấy đó là một thế giới khác hẳn.” Tiêu Sắt lười biếng nói.
Lôi Vô Kiệt bước tới vài bước, đi vào trong gian miếu, bên trong có một bức tượng phật Di Lặc mỉm cười, xung quanh coi như sạch sẽ nhưng chẳng khác gì những gian miếu nhỏ khác. Lôi Vô Kiệt nói: “Ta vào rồi, làm gì có thế giới nào khác?”
Tiêu Sắt bất đắc dĩ đi vào, giơ Vô Cực côn ra gõ nhẹ ba cái gõ nặng ba cái lên đầu tượng phật Di Lặc rồi lùi lại.
Lôi Vô Kiệt trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi làm thế, ta thấy ngay cả Vô Tâm cũng sẽ mắng ngươi mấy câu đấy.”
Tiêu Sắt không để ý tới hắn, sau đó chỉ thấy phật Di Lặc kia từ từ xoay một vòng, đưa lưng về phía bọn họ.
Lôi Vô Kiệt hoàn toàn không thấy cái hố to lộ ra, chỉ nhìn phật Di Lặc hét lên: “Ngươi xem ngươi xem Phật tổ hiển linh rồi, không muốn để ý tới chúng ta nữa! Toi đời rồi toi đời rồi, sẽ gặp báo ứng đấy!”
“Cút xuống đi!” Tiêu Sắt đạp thẳng hắn xuống.
Lôi Vô Kiệt xuống dưới mới hiểu thế giới khác mà Tiêu Sắt nói là gì. Bên dưới thực sự quá lớn, lớn gần bằng cả tòa Thiên Kim Thai! Bên trong đặt vô số giá cao, bên trên chất đầy các loại điển tịch. Vách tường là từng ô vuông tầng tầng lớp lớp, bên ngoài ô vuông treo từng chiếc khóa tinh xảo.
“Bách Hiểu đường này sắp đào rỗng cả Thiên Khải thành rồi, tên hoàng tử nhà ngươi định mặc kỆ không quản à?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc hỏi.
Thế nhưng càng kỳ quái hơn là trong không gian rộng lớn này lại không có tới một người, chỉ nghe thấy tiếng vang mơ hồ trong những ô vuông kia.
Tiêu Sắt dẫn Lôi Vô Kiệt tiếp tục đi sâu vào trong, một cái cửa sắt ngăn trước mặt bọn họ.
“Sao lắm cửa thế, chúng ta có phải gõ cửa không?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Ta có chìa khóa.” Tiêu Sắt cầm Vô Cực côn, nhét nó vào một cái lỗ cạnh cửa, xoay nhẹ một cái. Cửa sắt chậm rãi mở ra, hé lộ thêm một thế giới khác.
Sáu người ngồi trong đó, bên cạnh mỗi người có từng ô vuông nhanh chóng mở ra rồi khép lại, có thư rơi từ trong ra, có lúc lại chỉ là những vật kỳ quái như một góc áo, một chiếc gương hay thậm chí một cái lông chim.
Sáu người kia chỉ liếc một cái, có lúc trực tiếp ném đồ vào trong ô vuông bên dưới, có lúc lại lấy giấy bút nhanh chóng viết gì đó. Cũng có những lúc rất hiếm thấy, bọn họ sẽ cau mày đặt vật vừa nhận được vào một ô vuông màu đen.
Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt đến có vẻ không ảnh hưởng gì tới bọn họ. Bọn họ
vẫn rất tự nhiên làm tiếp việc đang làm. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cứ lẳng lặng chờ như vậy, khoảng nửa canh giờ sau bọn họ mới xong xuôi mọi việc, ngẩng đầu lên nhìn hai người. Cả sáu đều đeo mặt nạ sát, không thấy biểu cảm trên gương mặt.
Tiêu Sắt cúi đầu, sắc mặt kính cẩn: “Sáu vị Thiết Diện Quan, đã lâu không gặp.”
Thiết Diện Quan đứng bên phải lắc đầu: “Nơi này chỉ có bốn Thiết Diện Quan bốn phương là ngươi từng gặp. Ngươi biết đấy, hàng ngày chúng ta có rất nhiều chuyỆn phải làm, rất ít người sống thọ.”
Tiêu Sắt cười nói: “Thiết Diện Quan vẫn thích tự giễu như vậy.”
“Người không hiểu nỗi khổ của chúng ta mới coi lời than phiền của ta là tự giễu. Ngươi kém xa sư phụ ngươi.” Thiết Diện Quan bên phải bất đắc dĩ
nói: “Hôm qua ta nghe nói ngươi sắp tới, ta buồn phiền cả đêm. Hôm nay thấy ngươi, ta càng phiền lòng hơn.”
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc hỏi Tiêu Sắt: “Hôm qua ngươi nói với bọn họ lúc nào vậy?”
Tiêu Sắt nhún vai: “Chẳng phải hôm qua ta đã đứng trong sân nói một câu, ta sẽ tới Bách Hiểu đường à?”
“Thế cũng được?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc.
Vẻ mặt Tiêu Sắt như chuyỆn đương nhiên: “Có gì không được?”
Thiết Diện Quan ho nhẹ một tiếng: “Nhưng ngươi chưa nói mục đích đến đây.”
Tiêu Sắt nhìn xung quanh một lượt: “Tới Bách Hiểu đường chẳng lẽ còn mục đích gì khác à?”
Thiết Diện Quan nhìn nhau một cái: “Ngươi muốn tình báo?”
“Đúng, ta muốn tình báo. Tin tức liên quan tới án mưu phản của Lang Gia Vương, muốn tất.” Tiêu Sắt đáp rất dứt khoát.
Thiết Diện Quan lắc đầu: “Chúng ta cũng không biết tin gì về chuyỆn này.” “Không biết?” Tiêu Sắt nhướn mày.
“Mỗi người trong Bách Hiểu đường đều có đường dây tình báo riêng của mình. Cuối cùng tất cả tin tức đều hội tụ về tổng đường, do sáu vị Thiết Diện Quan chúng ta phụ trách chỉnh lý thu thập. Nhưng đỆ tử phụ trách án mưu phản của Lang Gia Vương chưa bao giờ đáp lại mỆnh lỆnh, cho nên chỗ chúng ta cũng không có tình báo về chuyỆn này.” Thiết Diện Quan dừng một chút rồi nói tiếp: “Không có tới một câu!”
Tiêu Sắt cau mày: “ĐỆ tử nào? Hắn chết rồi à? Mỗi đỆ tử của Bách Hiểu đường một tháng không báo cáo sẽ bị xử lý như người chết, phái người khác tiếp quản đường đây tình báo của hắn. Sao lại xảy ra tình trạng như
vậy?”
“Vì đỆ tử này rất đặc biệt?” “Có gì đặc biệt?”
Thiết Diện Quan thở dài: “Bởi vì người phụ trách án mưu phản của Lang Gia Vương là đường chủ. Còn mấy năm nay đường chủ vẫn biệt tăm biệt tích, tuy toàn bộ Bách Hiểu đường vẫn tiếp tục vận chuyển nhưng có một chuyỆn sáu vị Thiết Diện Quan chúng ta không dám quyết định tùy tiện.
Đó là tuyên bố đường chủ đã chết.”
“Trúc nói với ta, ông ấy trở về.” Tiêu Sắt gằn từng chữ một.
“Đây là nguyên nhân khác khiến ngươi đến đây à?” Thiết Diện Quan thở
dài, ấn tay ấn nhẹ lên bàn một cái, bức tường sắt sau lưng bọn họ đột nhiên chia hai, chậm rãi mở ra.
Lôi Vô Kiệt thở dài: “Dưới này là một tòa thành cơ quan à? Bách Hiểu đường đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt!”
“Nếu công tử không phải khách quý, đã có cơ quan còn thú vị hơn nghênh đón công tử.” Thiết Diện Quan kiêu ngạo nói: “Vào thôi.”
Sau bức tường sắt, dường như có người đang ngồi đó chờ bọn họ.
“Sư phụ...” Tiêu Sắt nhỏ giọng lẩm bẩm, tay hơi run rẩy. Nhưng hắn chỉ do dự trong chốc lát rồi vội vã đi thẳng vào trong, Lôi Vô Kiệt cũng đi theo sau hắn.
Bên trong là một gian nhà cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái bàn, một cái ghế, phía sau treo một hàng chữ, trên đó viết bốn chữ to: ‘Thiên Hạ Bách Hiểu’.
Một người khoanh tay đứng dưới hàng chữ này, người kia mái tóc bạc trắng, bên hông dắt một thanh trường côn.
“Sư phụ!” Giọng nói của Tiêu Sắt bỗng trở nên gấp gáp. Người kia xoay người, mặt hướng về phía bọn họ.
Hắn đeo một mặt nạ ác quỷ màu đỏ, nở một nụ cười dữ tợn đáng sợ.